Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87:

Rất nhiều chuyện, nếu như không biết liền sẽ không có mong đợi cùng khát vọng. Như là đê ngăn hồng thủy, một khi bị lủng một lỗ nhỏ, cứ thế để mãi, khe hở liền càng lúc càng lớn, cuối cùng hồng thủy vỡ đê, xảy ra rồi thì không thể ngăn cản.

Sau khi Chung Tử Thanh rời đi, Hoắc Duẫn Anh từng thanh tâm quả dục một thời gian rất dài. Nàng uống rượu gây tê cảm xúc, hút thuốc để có thể thanh tỉnh trong vài phút ngắn ngủi. Cho dù nàng bị người ta gọi là Hoa Hồ Điệp, nhưng nàng biết, mình bất quá là kẻ đáng thương buồn cười. Nàng vọng tưởng Chung Tử Thanh chính là người tình mỗi tối nàng qua đêm, dùng ngón tay tiến vào nàng, đem tất cả ảo tưởng để cắt đi dục vọng thân thể trong hiện thực.

Nhưng trình độ như vậy, có lẽ hoàn toàn không đủ. Gặp được Ấn Kỷ Tuyền, Ấn Sư Mân, Diệp Lê San, bọn họ đều là những người tốt, nhưng Hoắc Duẫn Anh biết mình không tốt. Nàng tựa như ác quỷ sợ hãi cô độc, một khi có người thân cận, nàng liền như muốn nuốt lấy. Mà dục vọng trống rỗng quá lâu, bỗng nhiên bị thức tỉnh, có lẽ sẽ như hồng thủy phá vỡ đê.

thân thể Hoắc Duẫn Anh cực độ mẫn cảm, nàng cảm thấy dài dằng dặc, là bởi vì nàng đắm chìm trong dục vọng mà quên thời gian, nhưng Ấn Sư Mân rất rõ ràng, bất quá ngắn ngủi vài phút, nàng liền lên đỉnh phong. Ấn Sư Mân biết mình đối với Hoắc Duẫn Anh đã nghiện ngập không buông được, nhưng dù sao chỗ này không phải phòng nghỉ, mà là phòng tắm, huống chi cô đối với chuyện lần trước của Hoắc Duẫn Anh, cũng còn bóng tối.

Hoắc Duẫn Anh sau khi đạt đến cực hạn, luôn luôn sẽ lơ đãng, đem sự yếu đuối của nàng bày ra, giờ khắc này nàng như con non mới sinh, hoàn toàn không che giấu bất lực. Nàng co quắp trên bồn rửa tay, ôm chặt mình không ngừng phát run. Ấn Sư Mân biết Chung Tử Thanh tồn tại, trên thực tế, lúc Hoắc Duẫn Anh đến nghĩa trang ngày đó, cô liền biết. Chỉ là cô cùng Ấn Kỷ Tuyền đều lựa chọn không đi thăm dò, bởi vì bọn họ quá rõ ràng, cái này chính là ranh giới cuối cùng của Hoắc Duẫn Anh, chạm vào sẽ khiến nàng sụp đổ

"Duẫn Anh, ôm em lên lầu được không ?"

"Ừm"

Hoắc Duẫn Anh ngầm thừa nhận cách làm như vậy, cho dù nàng biết, nàng cùng cô ấy ở phòng tắm lâu như vậy, mà mình bây giờ quần áo không chỉnh tề bị Ấn Sư Mân ôm đi ra, hình ảnh này sẽ bị Diệp Lê San cùng Ấn Kỷ Tuyền nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng Hoắc Duẫn Anh là tự nguyện. Nàng không có ý định che giấu chuyện mình ân ái với Ấn Sư Mân, ngay tại phòng tắm, mà bên ngoài có Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San, mình như con thú phát tình, không để ý liêm sỉ cùng Ấn Sư Mân ân ái, nếu như bị A San cùng Ấn cầm thú nhìn thấy, bọn họ có lẽ sẽ không còn thích mình nữa ?

Như thế, liền rất tốt.

Hoắc Duẫn Anh nghĩ như vậy, chậm rãi ngủ thiếp đi, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Ấn Sư Mân lúc này ôm nàng từ bồn rửa tay xuống. Nhưng lúc đứng dậy, cô phát hiện Hoắc Duẫn Anh quá nhẹ, so với lúc mình quen biết nàng, không chỉ nhẹ một chút. Nàng mỗi ngày đều nói bọn họ nuôi mập nàng, thật tình không biết, một khoảng thời gian trước, nàng tra tấn bản thân thành bộ dáng gì, gầy cơ hồ không có thịt, dường như bất cứ lúc này cũng sẽ bị gió thổi bay.. Mà bây giờ bất quá liền nói mình béo rồi, không khỏi quá mức tùy hứng

Mở cửa phòng tắm ra, Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San nhìn mình không có gì bất ngờ với ý vị thâm trường. Các nàng nhìn mình một cái, lại đem ánh mắt rơi vào trên thân Hoắc Duẫn Anh. trong tầm mắt mang theo nóng rực cùng không cam lòng, Ấn Sư Mân cũng biết mình làm trái quy định, hơi nhíu mày, đem Hoắc Duẫn Anh đưa lên phòng ngủ, lại lần nữa đi xuống.

"Làm a"

"Làm nữa nha"

Diệp Lê San cùng Ấn Kỷ Tuyền đồng thời mở miệng, trong giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng, Ấn Sư Mân lần đầu tiên cảm giác được xấu hổ như thế. Kỳ thật ba người bọn họ có thể ở chung, bất quá vì một hiệp nghị, một hiệp nghị dành riêng cho Hoắc Duẫn Anh.

"Thật có lỗi" Ấn Sư Mân thấp giọng nói, Ấn Kỷ Tuyền nhìn nàng, ghen tuông trong mắt chui ra ngoài, cơ hồ muốn bao lấy người, trái lại Diệp Lê San ngược lại lạnh nhạt tự nhiên, chỉ có đôi mắt không có ý cười, thời khắc bại lộ tính xấu của cô ta.

"Đây cũng không có cách, A Mân đoạt trước, tôi cũng không nghĩ tới" Diệp Lê San bỗng nhiên mở miệng nói, cô sở dĩ tiếp nhận hai người kia ở chốn này, kỳ thật cũng bởi vì cô biết được muốn tốt cho Hoắc Duẫn Anh, bọn họ không thể thiếu một ai. Diệp Lê San cho tới bây giờ đều không phải người đặc biệt tự tin, nhất là phương diện tình cảm, nàng thậm chí là tự ti.

Cô đã từng kết hôn, điều này luôn là kết tâm trong lòng cô, tựa như đêm đó, cô nhìn thấy người con gái mình yêu bị hai người khác chiếm hữu, nói không đố kỵ là giả dối. Cô vì bảo vệ Hoắc Duẫn Anh, chọn không có đi vào ngăn cản, mà nhờ An Thất Thất hỗ trợ. Mà một nguyên nhân vi diệu khác không thể hiểu được chính là cô quá rõ ràng tính tình Hoắc Duẫn Anh, rõ ràng đối phương biết mình phát hiện ra chuyện kia, liền nhất định bởi vì áy náy mà chia tay. Đáng tiếc, kết quả là vẫn bị chia tay.

Diệp Lê San nhìn thấu tâm can Hoắc Duẫn Anh, cô biết trong lòng đối phương có quan tâm hai người nhà kia, coi như mình đề phòng, cũng không thể phòng cả đời, huống chi, Hoắc Duẫn Anh trong lòng còn có bế tắc tên Chung Tử Thanh. Cân nhắc đến những thứ này, Diệp Lê San không có cự tuyệt hai người họ Ấn yêu cầu ở chung, đồng thời bọn họ cũng nỗ lực sống chung hòa bình.

Chỉ bất quá, hôm nay ngược lại có người phá vỡ nguyên tắc.

"A Mân rất giảo hoạt, sau lưng chị và Lê San ra tay với Duẫn Anh" Ấn Kỷ Tuyền vừa cười vừa nói, nhưng nghiến răng nghiến lợi bại lộ ý đồ của nàng.

"A Tuyền, cô không cần như thế, A Mân đã phá vỡ quy củ, vậy đã nói rõ, chúng ta không cần phải tuân thủ, không phải sao?"

Diệp Lê San vừa cười vừa nói, rõ ràng một bộ vô hại với vật lẫn người, nhưng bên trong ẩn chứa không ít hàn ý. Ấn Sư Mân gật gật đầu, lúc ra hiệp nghị, mấy người bọn họ liền đều cảm thấy không có khả năng. Dù sao trong hiệp nghị, ngoại trừ bọn họ chung sống hòa bình, điểm quan trọng nhất, chính là không động tay động chân với Hoắc Duẫn Anh, cái hiệp nghị này, có lẽ ngay từ đầu nên hủy bỏ.

"Chúng ta đều thích Duẫn Anh, cũng từng làm qua, cũng đều vì nàng, cho nên tôi sẽ đem cảm thụ của nàng đặt ở số 1. Công bằng cạnh tranh, nhưng không thể để cho nàng cảm thấy khó chịu" Diệp Lê San nhẹ nói, Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng không có dị nghị. Bọn họ suy nghĩ, tự hỏi cũng nghĩ như thế.

"ừm, cứ như vậy làm đi " Ấn Kỷ Tuyền cười nói

"Ban đêm ăn cái gì?" Ấn Sư Mân nghĩ nghĩ, cô cảm thấy mình hiện tại mỗi ngày nghĩ nhiều nhất là nấu món gì cho Hoắc Duẫn Anh ăn, cho Hoắc Duẫn Anh ăn cái gì để nàng mập một chút.

"Duẫn Anh hôm nay mệt mỏi không ít, tôi cảm thấy phải làm chút canh bồi bổ cho nàng"

Diệp Lê San như có điều suy nghĩ nhìn Ấn Sư Mân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro