Chương 85:
Đồ ăn chồng chất không ngừng được gắp vào trong chén, cho đến khi vì trong chén đã một núi nhỉ không thể gắp vào được nữa mới ngừng lại. Hoắc Duẫn Anh nhìn xem những chuyện xảy ra thường xuyên vào bữa ăn gần dây, không khỏi thở dài. Nàng cảm thấy nếu như ba người này tiếp tục mớm mình ăn như thế, nàng sớm muộn cũng sẽ biến thành bà béo. Bất quá đây là Hoắc Duẫn Anh tự nghĩ thế, dù sao trong mắt ba người kia nàng gầy quá nhiều, dáng vẻ yếu đuối người nhìn đều cảm thấy đau lòng.
"Các người lần này cũng gắp nhiều như vậy, làm sao tôi ăn nổi" Hoắc Duẫn Anh miễn cưỡng ghé mắt nhìn vào cái chén, nàng biết không phải gần đây mới như thế, mấy năm qua, nàng ăn càng lúc càng ít. Nàng đã quên thời điểm nàng thèm ăn, nhưng từ khi đến Gia Hải Thị, trong ấn tượng của nàng, tựa hồ cho tới bây giờ đều không có cảm giác no căng bụng, nhưng gần đây mấy lần, nàng đều cảm thấy bị bọn họ bắt ăn đến bể bụng.
"Ăn không nổi cũng phải ăn, là Duẫn Anh cho rằng chị và A Mân làm đồ ăn không ngon sao?" Diệp Lê San cười đưa tới một tách trà, thấy trên mặt nàng mỉm cười, lại gắp một chút đồ ăn cho mình, Hoắc Duẫn Anh nhận mệnh vùi đầu ăn hết. Nàng một hồi nhất định phải đi ngủ, bởi vì nàng cảm thấy mình ăn xong đống thức ăn này, nàng tuyệt đối sẽ không đi nổi.
Thật vất vả ăn hết đồ ăn trong chén xong, Hoắc Duẫn Anh đã không kịp chờ đợi nằm vật xuống trên ghế salon, sờ lấy bụng bằng phẳng, lại cảm thấy bụng mình phồng lên như trái dưa hấu.
"Duẫn Anh, chớ ăn xong liền nằm, một hồi chúng ta ra ngoài đi dạo" Ấn Kỷ Tuyền thấy Hoắc Duẫn Anh ăn xong liền nằm xuống, nhịn không được nói. Diệp Lê San đang rửa chén, mà Ấn Sư Mân đang lau nhà, về phần người có tay bị thương không tiện làm việc, cũng chỉ có thể bồi Hoắc Duẫn Anh nói chuyện phiếm.
"Ngô, cơm nước xong xuôi phải nằm mới đúng, ra ngoài đi dạo không có ích gì"
Hoắc Duẫn Anh ở trên ghế salon trở mình, nghiêng đầu nhìn Ấn Kỷ Tuyền đọc sách, nhìn Diệp Lê San rửa chén, cuối cùng đem ánh mắt rơi trên thân Ấn Sư Mân đang lau dọn. Nói đến nếu không phải nhìn một màn này, nàng nằm mơ cũng sẽ không tin có một ngày Ấn Sư Mân sẽ ở trong nhà mình lau dọn. Thế nhưng mà....liền xem như là lau dọn đi, cô cũng lau quá chuẩn đi.
Ấn Sư Mân ghét mùi dầu mỡ sau bữa ăn, cho nên muốn tắm xong mới ăn cơm. Cái này chỉ trong chốc lát, cô lại đổi thành quần áo thường mặc. Quần dài màu đen bị nàng kéo đến mắt cá chân, lộ ra cổ chân trắng nõn. Trên thân là một kiện áo sơ mi màu xám, cô thật sự ưu thích mặc các loại áo sơ mi, nhưng mỗi cái một màu, vô luận là tiên diễm thanh lịch, lại bị cô mặc lên vô cùng đẹp đẽ.
Lúc cô lau dọn lại kéo tay áo lên, sẽ dùng dây dài buộc tóc lên thành đuôi ngựa, tóc cô cắt ngang trán thỉnh thoảng vì cúi đầu mà rủ xuống, cô mỗi một lần đề ngại phiền vén lên, tiện thể lỗ ra cổ trắng nõn cùng xương quai xanh. Cô vừa cao vừa gầy, chân dài thẳng tắp, eo cũng nhỏ nhắn. Mỗi lúc khom người, áo sơ mi đơn bạc dán ở hông cô, lộ ra đầu xương sườn dài, Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy cảm giác khẽ động, dẫn tới nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.
Cảm thấy bụng dưới nhiều lần co quắp, từng dòng nước ấm thuận theo nơi nào đó kỳ diệu trào ra. Hoắc Duẫn Anh đứng dậy, đi về phía toilet. Nàng nhớ kỹ mai mới là ngày đến tháng, đến sớm cũng không phải không có. Nhưng mà khi nàng cởi quần, nhìn chất lỏng trong suốt trên đáy quần lót màu đen, mặt lập tức liền lấy tốc độ mắt thường để biến nó thành màu đỏ.
Cái gì a...
Hoắc Duẫn Anh vô thức lấy khăn tay lau khô, đáy quần tựa như là ao nước, trên mặt thần sắc nặng nề. Nàng đại khái nhớ kỹ, lần trước ở quán bar bị Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền thô bạo về sau, nàng đã không còn xuất hiện rung động gì nữa. Thứ nhất là không có tâm tư suy nghĩ, tiếp theo chính là thân thể không thoải mái nên trong lòng cũng khó chịu.
Nàng nói lời chia tay với Diệp Lê San, mặc dù đối phương không đồng ý, mình cũng đã đơn phương cắt đứt mối quan hệ kia. Cho nên nói mình bây giờ hẳn là ở trạng thái độc thân. Nhưng coi như rác vứt ở nhà vệ sinh, nếu như mở ra xem, có lẽ nhìn thấy vết tích ướt đẫm. Mà quần lót vẫn ẩm ướt có chút khó chịu, nàng không thể không tắm rửa, thay một bộ quần áo mới.
Nhưng đứng ở bồn tắm, lại nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của Ấn Sư Mân, Hoắc Duẫn Anh có chút uể oải bụm mặt. Chính mình là như thế nào rồi ? Coi như trầm mê sắc đẹp của Ấn Sư Mân, cũng không nên nhìn cô ấy lau chùi mà ẩm ướt chứ. Lại còn không phải ẩm ướt bình thường, mà loại đặc biệt....ẩm ướt. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình kiềm chế quá lâu, mới có thể xuất hiện loại phản ứng sinh lý thế này, mà kẻ đầu sỏ, không phải ai mà chính là cái tên đáng chết Ấn Sư Mân kia.
Nghĩ như vậy, Hoắc Duẫn Anh hơi lúng túng một chút nhìn băng gạc hai tay của chính mình, mà lúc này đây, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, đúng lúc Ấn Sư Mân đi vào. Cô ấy tựa hồ cũng không biết mình ở đây, trên tay còn cầm cây lau nhà.
"Duẫn Anh? Em đang làm gì ở đây?" Hoắc Duẫn Anh trong nhà thường ở phòng ngủ, toilet cũng đi nhiều. Chỉ bất quá bọn họ thường dùng toilet riêng trong phòng ngủ, sẽ rất ít dùng loại công cộng dưới nhà, lâu dần biến thành nơi giặt quần áo các kiểu, Ấn Sư Mân tự nhiên không nghĩ Hoắc Duẫn Anh sẽ ở đây.
"Tôi...tôi muốn tắm rửa" Hoắc Duẫn Anh vô thức nói ý đồ lúc đầu của mình, nhưng sau khi nói ra, nàng mới phát hiện hành động này của mình có bao nhiêu ngu ngốc. Quả nhiên, nghe tới mình muốn tắm rửa, Ấn Sư Mân liền đi đến, để cây lau nhà vào trong thùng.
"Em muốn tắm rửa hả? Sao không nói với chúng tôi, tay em không thể đụng nước, tôi đến giúp em" Ấn Sư Mân không có ý khác, chỉ cho là Hoắc Duẫn Anh thật muốn tắm rửa, thấy nàng dọn dẹp đồ lau nhà xong, lại rửa tay quay qua nhìn mình. Toilet lầu một không lớn, xoay người một cái, Ấn Sư Mân liền đứng rất gần mình. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, còn có cổ áo rộng mở. Cũng không biết có phải vì động tác ngồi xuống lúc nãy không, nút áo sơ mi của cô ấy lại bị mở ra một nút, lộ ra áo lót màu đen bên trong, để Hoắc Duẫn Anh run sợ một hồi, lại nghe được mùi bạc hà thanh thanh đạm đạm trên người cô ấy, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy quần lót càng thêm ẩm ướt. Đáng chết.
"À...không cần, tôi đi gọi A San giúp tôi là được rồi" thấy Ấn Sư Mân đi tới muốn giúp mình cởi quần áo, Hoắc Duẫn Anh lui lại mấy bước, thân thể đặt trên cửa. Kỳ thật mấy ngày nay nàng tắm rửa đều nhờ Diệp Lê San giúp nàng, ngược lại không phải nàng giận Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, mà là Hoắc Duẫn Anh còn cố kỵ đối với chuyện lúc trước.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Duẫn Anh nói xong, trên mặt Ấn Sư Mân lộ ra chút áy náy cùng thất lạc, nhưng cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, thậm chí miễn cưỡng nở nụ cười " Thật xin lỗi, Duẫn Anh, tôi biết em không thích tôi tới gần em, tôi liền đi gọi Diệp tiểu thư tới giúp em" nụ cười của Ấn Sư Mân thế mà để Hoắc Duẫn Anh có chút khó chịu, nàng vừa rồi nói như vậy để đối phương không để ý mình vì đối phương mà có phản ứng sinh lý, lại không nghĩ rằng làm tổn thương đến Ấn Sư Mân, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy thêm thẹn thùng, nàng nhíu mà, vẫn là nghĩ giữ chặt Ấn Sư Mân.
"Này, tôi vừa rồi không có ý khác, tôi cũng không còn trách cô, tóm lại tôi không biết nói gì cho phải" Hoắc Duẫn Anh muốn giải thích, nhưng Ấn Sư Mân lại bày ra dáng vẻ không có vấn đề gì.
"Không sao, tôi minh bạch Duẫn Anh không phải tức giận...vậy...em nguyện ý để tôi giúp em tắm sao? Tôi sẽ không động tay động chân" Ấn Sư Mân nhẹ giọng hỏi, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy mình đào cái hố tự động nhảy vào, liền muốn cự tuyệt cũng khó. Nghĩ tới đây, Hoắc Duẫn Anh chỉ có thể cắn răng, nhẹ gật đầu.
Hoắc Duẫn Anh chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà, cởi cũng dễ dàng, Ấn Sư Mân cởi bỏ quần áo cho nàng, nhìn thân thể trắng nõn, hơi thở có chút loạn, Hoắc Duẫn Anh có chút bứt rứt bất an, càng sợ hãi đối phương nhìn thấy mình có phản ứng khó xử kia, phản ứng kia cũng liền càng lúc càng nhiều.
quần ngoài bị kéo ra, Hoắc Duẫn Anh phát hiện ánh mắt Ấn Sư Mân dừng lại ở giữa chân mình, nàng biết quần lót màu đen của mình có phải bị thấm qua, nếu như bị thấm, cũng quá mất mặt.
"Duẫn Anh, giơ tay lên một chút" Ấn Sư Mân ngược lại không có ý đồ xấu, nàng cưỡng ép kiềm chế kích động trong lòng, chỉ là dự định giúp Hoắc Duẫn Anh hảo hảo tắm rửa. Nhưng mà, khi cởi xuống áo ngực, nhìn hai viên sung mãn nhảy ra ngoài, lại không hiểu thấu trên đỉnh đứng thẳng, Ấn Sư Mân nhìn mấy lần, cưỡng ép ánh mắt dịch chuyển rời khỏi, nửa ngồi ở trước mặt Hoắc Duẫn Anh, chuẩn bị cởi bỏ tầng trở ngại cuối cùng.
Theo Ấn Sư Mân tư thế nửa quỳ, Hoắc Duẫn Anh có thể cảm giác được mình nhẫn nại đến cực hạn. Nàng còn chưa từng để Ấn Sư Mân giúp mình cởi quần áo, mà lại...biểu lộ Ấn Sư Mân lúc này cũng quá mê người đi. Bộ dáng của cô ấy vẫn lạnh buốt thờ ơ, trong mắt nghiêm túc cùng ôn nhu. Ngón tay nhỏ dài đem tóc dài vén lên, có lẽ là quá nóng, nàng lơ đãng giật giật cổ áo. Nhìn Ấn Sư Mân như vậy, Hoắc Duẫn Anh chỉ cảm thấy một trận mãnh liệt muốn đạt đến đỉnh phong khi bàn tay hơi lạnh mò bên phần hông, quần lót bị cởi ra, chất lỏng mãnh liệt chảy tràn như lên cao trào.
Hoắc Duẫn Anh đỏ mặt, nhìn Ấn Sư Mân cởi xuống quần lót màu đen của mình, nàng biết Ấn Sư Mân tuyệt đối nhìn thấy, cũng sờ lên, lại ngoài ý muốn không nói gì.
"Duẫn Anh, nằm vào đi, đừng để tay dính nước" Ấn Sư Mân đem đồ đạc ướt đẫm gấp gọn lại, đặt lên khung treo quần áo, nàng càng bình tĩnh, Hoắc Duẫn Anh lại càng thêm ngượng ngùng. Mình quá hèn mọn, nhìn Ấn Sư Mân lau dọn mà ẩm ướt, còn bị cô ấy cởi quần áo, lại ướt đến dạng này, Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, đỏ mặt tùy ý Ấn Sư Mân cầm khăn lau người mình. Nhưng một lát sau, nàng phát hiện Ấn Sư Mân thở dốc càng lúc càng nặng nề, nàng không chịu nổi mở mắt ra, liền phát hiện mặt Ấn Sư Mân cũng rất gần mình. Đôi mắt xinh đẹp, nhiễm một tầng tình dục, bộ dáng mà nàng quen thuộc, tràn ngập tính xâm lược.
"Duẫn Anh sẽ khó chịu sao? Nơi đó" Ấn Sư Mân mịt mờ nói, nhưng Hoắc Duẫn Anh biết cô ấy đang nói cái gì.
"Không có việc gì, hiện tượng...sinh lý bình thường thôi"
"Thế nhưng không giải quyết có khó chịu không ? Em cùng Diệp tiểu thư ở riêng, tay cũng không tiện" Ấn Sư Mân nhìn hai tay quấn băng gạc của Hoắc Duẫn Anh, nhíu mày nói.
"Chà, lau sạch sẽ ổn thôi" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, luôn cảm giác mình nghiêm túc thảo luận chuyện này với Ấn Sư Mân thật xấu hổ.
"Tôi tới giúp em" Đúng lúc này, Ấn Sư Mân đã đứng dậy, ôm nàng ra, Hoắc Duẫn Anh luống cuống nhìn cô ấy, tự nhiên minh bạch nói giúp là ý gì.
"Đừng...không cần, tôi...không..." Hoắc Duẫn Anh còn có chút sợ ngón tay Ấn Sư Mân, dù sao lần trước cô ấy làm mình đau như vậy, mà mình coi như thực sự tạm xa Diệp Lê San, nhưng ranh giới đạo đức của nàng cũng không cho phép nàng làm chuyện như vậy.
"Tôi biết Duẫn Anh còn để ý Diệp tiểu thư, nhưng em cũng phải thừa nhận, em cũng để ý tới tôi cùng Ấn Kỷ Tuyền. Yên tâm, sẽ không có ai biết, tôi cũng sẽ không tiến vào, tôi chỉ muốn làm em dễ chịu chút"
Ấn Sư Mân nói xong, thế mà quỳ xuống trước mặt mình, lần này cơ hồ khiến Hoắc Duẫn Anh quên suy nghĩ, trong đại não chứa đựng lý trí cuối cùng đều vỡ tan tành. Nàng kinh ngạc nhìn đối phương đem đầu chôn vào giữa chân mình, lập tức chỗ kia vẫn như cũ dinh dính bị Ấn Sư Mân mở miệng ngậm chặt. Hai chân Hoắc Duẫn Anh lập tức mềm nhũn, kém chút té xuống đất, để nàng chỉ muốn chửi bậy.
Làm sao bây giờ....cũng quá dễ chịu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro