Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84:

thân thể Hoắc Duẫn Anh không thoải mái một nửa là vì tâm bệnh, nhưng bởi vì Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền tới cởi bỏ hết khúc mắc trong lòng nàng, mặc dù vẫn sẽ rất để ý, cũng sẽ không lại tra tấn chính mình. Nằm thoải mái trên ghế salon, Hoắc Duẫn Anh chân trần đem chân gác lên bên cạnh, trong tay ôm gối ôm, một chút lại vỗ vỗ. Buổi chiều ánh nắng dịu dàng để nàng cơ hồ buồn ngủ. Lúc này một làn hương nhàn nhạt truyền tới, Hoắc Duẫn Anh mở mắt liền thấy Ấn Sư Mân chạy tới một bên, trong tay bưng dĩa tôm đuôi phượng, chậm rãi ngồi xổm ở bên cạnh mình.

"Duẫn Anh, muốn ăn cơm trưa không, đói không ?" thanh âm Ấn Sư Mân rất nhẹ, bởi vì từ phòng bếp đi ra, trên người cô dính hương vị khói dầu, lại không khó ngửi. Cô vẫn là mặc áo sơ mi đen đơn giản rộng rẫy, bên dưới chỉ mặc quần dài màu trắng, Rõ ràng chỉ là kiểu phối hợp cũ rích đen trắng, nhưng mặc trên người cô tựa như người mẫu.

Hoắc Duẫn Anh cho tới bây giờ đều biết mình không thể nào kháng cự sắc đẹp của Hoắc Duẫn Anh, nhất là giờ phút này nửa quỳ bên cạnh mình, cầm trong tay con tôm đuôi phượng vàng óng ánh đặt trước mặt mình.

"Còn chưa ăn cơm, tôi vẫn đang nghĩ có nên ăn vụng không" Hoắc Duẫn Anh ngoài miệng nói vậy, nhưng há miệng đợi Ấn Sư Mân đút tôm đuôi phượng cho mình, không thể không nói, mặc dù làm đồ ăn phong cách khác biệt, kỹ năng nấu ăn của Ấn Sư Mân tuyệt đối có thể so cao thấp với Diệp Lê San. Vỏ ngoài con tôm xốp giòn ngon miệng, nhưng bên trong lại tươi non mềm mại, Hoắc Duẫn Anh tự nhận không phải người ham ăn uống, nhưng nàng gần đây cảm thấy mình bị Diệp Lê San cùng Ấn Sư Mân nuôi mập. Nàng nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không biết ba người hận không thể nuôi nàng béo lên một chút mới tốt.

"Còn muốn không?" thấy Hoắc Duẫn Anh ăn xong giãn ra lông mày, Ấn Sư Mân xưa nay không có biểu tình lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Hoắc Duẫn Anh lắc đầu, lúc ngày ngược lại là Ấn Kỷ Tuyền dọn đồ ăn xong cũng đi tới. Nàng trên tay cầm bít tất lông xù, tay khác có chút buồn cười treo trước ngực. Nhìn Hoắc Duẫn Anh để chân trần, đưa tay sờ qua, quả nhiên một mảnh lạnh buốt truyền qua lòng bàn tay.

"Duẫn Anh, em lại không mang vớ" Ấn Kỷ Tuyền nói có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nâng chân Hoắc Duẫn Anh lên, dùng tay không tiện vịn lấy mắt cá chân trắng nõn của nàng, một tay khác đeo vớ lại cho nàng, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên ngồi dậy, nàng nếu lại nằm xuống như thế, đều cảm thấy mình là người thực vật không thể tự lo liệu cho bản thân.

"Ài, không phải, tôi nói hai người...đừng như vậy" cùng một chỗ ở chung ba ngày, Hoắc Duẫn Anh mặc dù không cách nào hoàn toàn quên đi sự kiện kia, nhưng biểu hiện của Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân gần đây có chút khiến nàng cảm thấy không biết làm sao. Đầu tiên, từ sinh hoạt bình thường mà nói. Nàng sớm biết hai đại tiểu thư Ấn gia là không làm gì, nhưng đến nơi này, không chỉ chăm sóc mình, thế mà ngay cả mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp lau chùi đều làm hết.

Trừ Hoắc Duẫn Anh, không ai có thể rõ ràng hơn nàng, khi nàng sáng sớm xuống lầu, nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền mặc váy liền thân cầm cây lau nhà đang lau chùi có cảm giác gì. Mà càng thêm quỷ dị chính là, cho tới bây giờ, Ấn Sư Mân chưa bao giờ đi mua đồ ăn lại cầm giỏ đầy thức ăn mua ở chợ về, Hoắc Duẫn Anh thực tế không dám nghĩ cô gái mặc áo khoác da cùng giày bốt cao, đeo kính đen đi mua đồ ăn sẽ có bao nhiêu người nhìn.

Tổng kết lại, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân hơn phân nửa là điên rồi, không phải làm sao lại làm những chuyện không hợp với thân phận của mình ?

"Ừm? Duẫn Anh nói gì? Dạng này là dạng nào?" Ấn Kỷ Tuyền không hiểu, còn ngồi trên ghế salon, Hoắc Duẫn Anh mang vớ vào cho nàng.

"Tôi nói là...các người không có chuyện khác làm hay sao ? Cô là viện trưởng mà, không đi làm hả? Còn có cô, gần đây cô luôn vô sự sao?" Hoắc Duẫn Anh đối với Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân nói xong, lại phát hiện nàng sau khi nói xong, hai người kia thế mà lộ vẻ mặt ủy khuất.

"Duẫn Anh không thích chúng tôi chiếu cố em sao? Hay là chúng tôi không đủ tốt?" Ấn Sư Mân mở miệng trước, thấy cô cúi đầu, tựa hồ thật đang suy nghĩ nơi nào không đủ tốt, Hoắc Duẫn Anh vội vàng nắm mặt của cô, đem đầu của cô nâng lên

"cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ kia, tôi chính là nói..ài...vậy các người cứ tùy tiện đi"

Hoắc Duẫn Anh bất đắc dĩ nói, lại nằm vật xuống ghế salon, thấy nàng không nói, Ấn Kỷ Tuyền cười cười, nhìn con tôm đuôi phượng trên tay kia " Duẫn Anh cùng A Mân thật là giảo hoạt, vụng trộm ăn tôm đuôi phượng, đều không cho tôi cùng Lê San nếm thử."

Ấn Kỷ Tuyền nói, duỗi tay cầm hai con tôm đuôi phượng, lấy một con nhét vào miệng mình, một cái khác đút cho Diệp Lê San cầm điểm tâm đã làm xong đi tới. Thấy Diệp Lê San tự nhiên vậy mà há miệng ăn hết, Hoắc Duẫn Anh híp mắt nhìn bọn họ, Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San đều thích mặc áo trắng, hai người nhìn thoáng cùng loại hình ôn nhu ưu nhã. Bất quá cũng chỉ có chính mình biết, Diệp Lê San nhìn qua ôn nhu, nhưng nàng suy nghĩ so với người khác đều chu toàn. Mà Ấn Kỷ Tuyền tên này chính là mặt người dạ thú.

Cũng không biết luận thế nào, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy gần đây hơi kỳ quái, mà yên bình để người cảm thấy có chút mộng ảo. Theo lý thuyết, ba người đều có ý với nàng, thế nhưng bọn họ còn tâm bình khí hòa ở chung. Nếu như chỉ có Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cùng liền thôi, dù sao bọn họ là chị em ruột, nhưng vì cái gì Diệp Lê San thản nhiên tiếp nhận bọn họ ở lại ?

Nghi vấn như vậy Hoắc Duẫn Anh không chỉ một lần đề cập đến, nhưng mỗi lần như thế Diệp Lê San sẽ nói sang chuyện khác, dần dà, Hoắc Duẫn Anh cũng không nói nữa.

"Duẫn Anh đang nhìn cái gì? Là trách chị ăn tôm đuôi phượng mà A Mân làm cho em sao?" Diệp Lê San nhìn Hoắc Duẫn Anh nhìn chằm chằm mình, vừa cười vừa nói, không sai, chính là như thế này hai ngày nay, Diệp Lê San cư nhiên thân mật gọi Ấn Sư Mân là A Mân, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy, tựa hồ có gì không đúng a.

"Ờ...không có gì, em chính là muốn nói, Ấn cầm thú vừa sờ chân em, cô ta còn chưa rửa tay nữa" Hoắc Duẫn Anh vô cùng đứng đắn nói, nhưng sau khi nói xong, Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San không có biểu hiện như nàng biểu hiện, nhất là Ấn Kỷ Tuyền, thế mà còn vô liêm sỉ liếm ngón tay.

"Nha. chân Duẫn Anh rất sạch, sờ cũng không sao. Tôi không ngại, tôi nghĩ Lê San cùng A Mân cùng sẽ không ngại đúng không ?" Hoắc Duẫn Anh nghe Ấn Kỷ Tuyền nói xong, nhìn lại hai người bên cạnh biểu thị tán đồng, nàng ôm gối ôm, che mặt mình.

Điên điên, ba người này đều điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro