Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83:


"A San, chị...chị tại sao lại để bọn họ ở lại ?" thừa dịp Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân đem hành lý chuyển vào, Hoắc Duẫn Anh nhíu mày hỏi, nàng cảm thấy Diệp Lê San hẳn là trong lòng chán ghét Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, nhưng chính mình đem quyền lựa chọn cho nàng, vì cái gì nàng còn để cho bọn họ vào ở?

"Bởi vì chị biết Duẫn Anh không yên lòng hai người đó, cho nên chị thay em quyết định" Diệp Lê San đưa tay sờ khuôn mặt Hoắc Duẫn Anh, nàng đã sớm nhìn thấu trái tim Hoắc Duẫn Anh. cho dù bị hai người kia tổn thương vô cùng sâu sắc, nhưng nàng không cách nào không để ý sự an toàn của hai người, nếu như Hoắc Duẫn Anh thật hận bọn họ, thì hôm nay không tự làm mình bị thương để bảo vệ bọn họ.

Từ phương diện khác mà nói, Hoắc Duẫn Anh tâm đủ hung ác, nàng đối với chính nàng là hung ác, lại đem hảo ý của nàng dành cho mọi người, cũng bao gồm cự tuyệt mình ở ngoài cửa, nhưng nàng không có cách nào lòng dạ độc ác với bọn họ. Hoắc Duẫn Anh nhìn như vui đùa không thèm để ý cái gì, nhưng trong nội tâm nàng ôn nhu, so với mình còn hơn nhiều.

"Thế nhưng mà...." nghe Diệp Lê San nói, Hoắc Duẫn Anh cau mày, nàng đích xác không yên lòng hai chị em Ấn gia, thế nhưng nếu như bởi vì mình mà làm khó cho Diệp Lê San, Hoắc Duẫn Anh cũng không nguyện ý. Nàng đột nhiên cảm giác được, chính mình có phải hay không tìm một chỗ khác để ở ? Xa bọn họ một chút, liền không để bọn họ khiến nàng khó chịu.

"Duẫn Anh, đừng nghĩ lung tung" thấy Hoắc Duẫn Anh một mặt trầm tư, Diệp Lê San liền biết nàng hiện giờ đầu óc đang lộn xộn. Lúc này Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đã đem đồ đạc chuyển tới. Nhìn một xe tải lớn hành lý, Hoắc Duẫn Anh méo miệng, nàng cảm giác như...hai người kia có tư thế muốn ở chỗ này luôn?

"Duẫn Anh, thân thể của em không thoải mái đi nghỉ ngơi chút đi, đợi tối làm cơm xong thì gọi em" Diệp Lê San nhìn trên mặt Hoắc Duẫn Anh rã rời, dỗ dành nàng đi ngủ, cho đến khi người kia hít một hơi sâu. Diệp Lê San mới cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng

"Thật không nghĩ cô đồng ý cho chúng tôi ở lại" nhìn thấy thủ hạ cùng đồ đạc bọn họ mang tới, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền tự nhiên ngồi mặt đối mặt Diệp Lê San.

"Tôi với các người khác nhau lớn nhất chính là tôi làm tất cả đều lấy tâm tình của Duẫn Anh làm gốc. Mặc dù tôi không thích các người, nhưng nàng để ý các người, tôi cũng chỉ có thể để các người ở lại, không phải sao ?"

Diệp Lê San ở thời điểm này, rốt cuộc thu lại nụ cười vô hại, thấy nàng ý vị thâm trường nhìn mình, Ấn Sư Mân đã sớm biết cô gái này không đơn giản, mà nàng phái người điều tra quá khứ của Diệp Lê San, một chút cũng không tra được. Thế lực phía sau cô gái này không nhỏ, dù sao cô ta không đơn giản là bà chủ quán cà phê đơn giản như thế.

"Trước mắt đích thật cô làm rất tốt, nhưng tôi cùng A Mân cũng không nhận thua. Diệp tiểu thư đã để chúng tôi ở lại, liền muốn tiếp nhận lời khiêu chiến này" Ấn Kỷ Tuyền thấp giọng nói, Ấn Sư Mân cùng suy nghĩ. Hôm nay bọn họ tới, vốn cho rằng muốn triệt để kết thúc, lại không nghĩ Hoắc Duẫn Anh sẽ làm ra chuyện như vậy. Nghĩ đến con dao trong tay bị Hoắc Duẫn Anh đoạt đi, một khoảnh khắc, bất luận là Ấn Sư Mân hay Ấn Kỷ Tuyền đều bỏ đi suy nghĩ kết thúc.

Lòng của bọn họ, trước kia là trôi nổi, nhưng hôm nay gặp Hoắc Duẫn Anh, giống như bị chặn bởi một khối đá, bỗng nhiên an định lại. Bọn họ có thể vứt bỏ tôn nghiêm thậm chí sinh mệnh, lại không cách nào từ bỏ Hoắc Duẫn Anh.

"Tốt, đã như vậy, liền cạnh tranh công bằng đi" Diệp Lê San cười nói, đã đứng dậy chuẩn bị đi bữa tối, thấy cô đi vào phòng bếp, Ấn Sư Mân cũng vội vàng theo sau, Ấn Kỷ Tuyền cũng có chút trợn tròn mắt, nàng nhìn cánh tay treo trước ngực, lại nghĩ mình ngay cả xào rau cũng có thể đốt cháy nhà bếp, đột nhiên cảm giác được....mình đã thua từ vòng gửi xe.

Cũng không biết thân thể quá mệt mỏi hay là nguyên nhân khác, Hoắc Duẫn Anh lần này ngủ được yên bình, nàng vuốt mắt, phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối, thế là đổi quần áo đi xuống lầu. Chỉ là sau khi xuống lầu, nàng nhìn chằm chằm phòng khách hồi lâu, tưởng rằng mình hoa mắt.

Bàn dài ở phòng khách đã bày đầy đủ loại thức ăn tinh xảo, ở bên trái là đồ ăn thường ngày quen thuộc của mình, một chút rau xào, canh, xương sườn là thức ăn Trung Quốc điển hình. Mà ở bên phải lại là cơm tây, bò bít tết, pasta, liền ngay cả bánh gato cũng đều trang trí xong. Diệp Lê San mặc tạp dề đứng ở một bên, một bên khác là Ấn Sư Mân mặc áo sơ mi cùng quần dài.

Hoắc Duẫn Anh đối với sắc đẹp đến giờ không có sức chống cự, Diệp Lê San trên mặt luôn nở nụ cười ôn nhu, nhất là dáng vẻ đeo tạp dề, cực giống như vợ hiền chờ chồng đi làm về, mà sắc đẹp của Ấn Sư Mân không cần phải nói, trước kia, Hoắc Duẫn Anh vừa nhìn thấy đã bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc. Nàng vốn dáng cao gầy, hết lần này đến lần khác còn thích mặc quần áo trung tính. Mái tóc dài màu đen kia bị cô ta buộc lại gọn gàng thành đuôi ngựa, áo sơ mi màu xám bỏ trong thùng, bên hông là dây nịt đơn giản, phối hợp cởi bỏ vài hàng nút cùng cà vạt hờ hững, ân....sắc đẹp này nhìn qua cũng biết ăn ngon.

Chỉ bất quá, khác biệt với hai vị đầu bếp kia, đoán chừng Ấn Kỷ Tuyền vì bị gãy tay mà không làm gì được. Thấy cô bưng bánh gato ăn thử, không cẩn thận dính bên khóe miệng, mà một tay lại không tiện lau đi, mắt thấy Ấn Sư Mân cúi người vươn tay lau vết bơ trên miệng cô, cuối cùng cũng không phải dùng khăn giấy lau tay mà trực tiếp đưa vào miệng nếm thử hương vị.

Hoắc Duẫn Anh trợn mắt há mồm, nàng trước kia làm sao không có phát hiện, mối quan hệ của hai chị em này đã tốt như vậy rồi?

"Khụ khụ....mọi người....vất vả" Hoắc Duẫn Anh đi xuống, ba người lập tức vây quanh, mắt thấy một bàn đồ ăn, Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác được, phương pháp dọn nhà này của nàng, tựa hồ không có tác dụng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro