Chương 82:
Trên gương mặt đau rát, còn lẫn lấy một chút máu tanh nóng rực, Ấn Kỷ Tuyền là người phản ứng trước nhất. Nàng vội vàng lên lâu gọi Diệp Lê San, hỏi hộp thuốc cấp cứu ở nơi nào, Diệp Lê San mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đoán được chút ít. Hai người cầm hộp thuốc chữa bệnh xuống tới, mà hai tay Hoắc Duẫn Anh nhễu thành một vũng nhỏ trên đất.
Diệp Lê San nhìn, có chút trách cứ Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, ở thời điểm này nàng chọn cách im lặng, bởi vì nói cái gì cũng không bằng băng bó cho Hoắc Duẫn Anh. Diệp Lê San mở hộp thuốc ra, đưa cho Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân nước khử trùng, hai người quỳ trên đất, hoàn toàn quên hình tượng, chỉ toàn tâm toàn ý lau vết máu cho Hoắc Duẫn Anh.
Nhìn thấy bọn họ toàn tâm toàn ý dốc lòng băng bó tay cho mình, cơn giận trong lòng Hoắc Duẫn Anh cũng tan đi phần nào, nếu như tay không bị gì, nhất định phải đánh cho hai người kia tỉnh táo một chút. Nàng mới mặc kệ phương pháp xin lỗi gì của Ấn gia, nàng chỉ biết, hai đồ ngốc này thế mà muốn ở trước mặt mình đâm bản thân. Mặc dù nàng giận Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, nhưng nàng tuyệt không nghĩ đến bọn họ lại dùng phương pháp này để xin lỗi mình
"Hai người ngu xuẩn đủ chưa hả? Nếu như còn làm loại chuyện đó, liền cả đời đừng xuất hiện trước mặt tôi" Hoắc Duẫn Anh dựa vào ghế salon, nhắm mắt lại nói. Nàng mới hết sốt, lại làm bị thương tay, nói là toàn thân không thoải mái. Cho tới bây giờ nàng đều cảm thấy Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền chính là ông trời phái xuống gây phiền phức cho mình, thấy bọn họ liền không gặp chuyện tốt.
"Sẽ không....sau này sẽ không có nữa" Ấn Kỷ Tuyền thấp giọng nói, giống như học sinh tiểu học làm sai mà khúm núm, sợ Hoắc Duẫn Anh lại tức giận. Nhìn cô như vậy, Hoắc Duẫn Anh nhìn về phía Ấn Sư Mân " Cô sao? Đừng tưởng rằng không nói lời nào liền không sao" Hoắc Duẫn Anh biết, Ấn Sư Mân tính tình bướng bỉnh, hiện tại một mặt thấy chết không sờn.
"Duẫn Anh, tôi đã từng nói, tôi nhất định không muốn tổn thương em. Nhưng bây giờ tôi đã làm rất nhiều chuyện không thể nào vãn hồi, từ nay về sau, mạng của tôi, không còn là của tôi, tôi chỉ vì em mà sống " Ấn Sư Mân thấp giọng nói, Hoắc Duẫn Anh ngừng một hồi, luôn cảm thấy không ổn. Chờ một chút, nàng không phải muống mạng của cô, nàng chỉ muốn hai người này đừng đến quấy mình
"Chuyện lần đó, tôi không nghĩ nhắc lại, tóm lại, các người đừng có xuất hiện trước mặt tôi là được" Hoắc Duẫn Anh gấp vội mở miệng, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền lóe lên tia thất vọng.
"Duẫn Anh, chúng tôi biết ngày đó là ai động tay động chân, tùy thời đều có thể..."
"Chờ một chút"
Thấy Ấn Sư Mân nói như vậy, Hoắc Duẫn Anh hơn phân nửa đoán được bọn họ nhắc đến là ai, lúc đầu Tử Diệp Nam chính là tôm tép không đáng chú ý, Hoắc Duẫn Anh căn bản không để vào mắt, ba người muốn bóp chết Tử Diệp Nam, chẳng khác nào đập chết một con kiến. Thế nhưng mà....vấn đề nàng không quan tâm Tử Diệp Nam, nhưng nàng không thể không quan tâm cảm thụ của An Thất Thất. Cho nên, muốn làm thế nào....khả năng để An Thất Thất ít khó chịu nhất mới quan trọng
"Duẫn Anh có gì lo lắng sao ?" thấy mặt Hoắc Duẫn Anh lộ vẻ khó xử, Ấn Kỷ Tuyền hơi nghi hoặc một chút, nàng cùng Ấn Sư Mân điều tra, Tử Diệp Nam là người không có bối cảnh, quen biết đều là những nhân vật hạ lưu, Hoắc Duẫn Anh đáng lẽ không có gì kiêng kỵ ả mới đúng.
"Không có, chuyện này các người giao cho tôi xử lý, đừng nhúng tay"
"Tốt, nghe em"
Tư khi xảy ra chuyện này, Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân hoàn toàn nghe lời Hoắc Duẫn Anh, thấy chuyện đã nói xong, Hoắc Duẫn Anh đã được băng bó. Nhưng bọn họ lại không muốn rời đi, cứ ở lì không chịu đi. Thấy bọn họ không có ý định đi, Hoắc Duẫn Anh nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng
"Các người nên rời đi, nơi này cách nhà các người rất xa"
"Không có, chúng tôi trước đó có mua một căn kế bên"
"Kế bên ?"
"Ừm, đi ra ngoài mất một phút"
Hoắc Duẫn Anh nghe Ấn Kỷ Tuyền, có chút ngu ngơ nhìn cửa sổ ngôi biệt thự kia. Nàng trước đó rất hiếu kỳ, làm sao mình mới mua nhà này xong thì căn bên cạnh lập tức có người mua rồi, lại còn không có người ở, nguyên lai là hai tên này.
"Kia...vậy các người sao còn chưa đi?" Hoắc Duẫn Anh lặng lẽ nói, nhưng Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân bỗng nhiên quỳ xuống, nàng coi là bọn họ nghiện quỳ mất rồi.
"Duẫn Anh, chúng tôi làm bị thương tay em, Diệp tiểu thư một mình chiếu cố em cũng không tiện, chúng ta lưu ở đây mấy ngày chiếu cố em"
"Ừm, tôi có thể làm ba bữa cơm, để Diệp tiểu thư rảnh rỗi một chút"
Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân nói đạo lý rõ ràng, Hoắc Duẫn Anh lại khó xử, nàng tự nhiên biết hai người này vì sao muốn ở lại, thế nhưng nàng làm sao có thể để nàng lưu lại. Nhưng mà hai người này bình thường một người ưu nhã, một người cao lãnh thế mà dùng con mắt như con thỏ nhỏ nhìn mình, mặt mũi tràn ngập khẩn cầu, Hoắc Duẫn Anh trêu tức bọn họ, còn nghĩ đánh bọn họ, thế nhưng mà....
"Nhà này không phải của tôi, mà là dưới tên của A San, các người muốn vào ở, đến xin phép nàng đi" Hoắc Duẫn Anh dứt khoát ném nan đề cho Diệp Lê San, nàng cảm thấy chỉ cần Diệp Lê San cự tuyệt liền không có vấn đề gì, đắc ý nghĩ như vậy. Thế nhưng mà, Diệp Lê San chợt gật gật đầu, thế mà đồng ý
"Tốt, hai người muốn ở tạm, cũng không phải không được"
Chờ một chút, có cái gì không đúng a?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro