Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81:

Diệp Lê San không nhìn nổi Hoắc Duẫn Anh khóc, nàng đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, thế nhưng tay vừa đưa lên, một giọt nước mắt đã rơi xuống mu bàn tay, nhiệt độ nóng hổi giống như rơi trực tiếp trong lòng, để Diệp Lê San khó chịu không thôi. Nàng sờ mặt Hoắc Duẫn Anh, dù là ở thời điểm này, Hoắc Duẫn Anh vẫn đang cười, nhưng tâm của nàng, đã sớm khóc không ra nước mắt.

"A San, đừng đối xử với em tốt như vậy, em thật hy vọng...chị ngẫu nhiên cũng có thể...cso thể ích kỷ một chút. Không cần cố kỵ em, chỉ nói điều chị muốn, chị cần. Em a, cái gì cũng không thể cho chị, lại còn tham lam lòng tốt của chị. Kiểu người như em, quá tệ " Hoắc Duẫn Anh cúi đầu, nắm thật chặt vạt áo nàng, nhìn vai nàng không ngừng run rẩy, Diệp Lê San tiến lên ôm lấy nàng.

"Duẫn Anh, kỳ thật chị cũng có nhiều điểm ích kỷ, chị cũng tính kế rất nhiều. Chuyện kia...chị biết em để ý rất nhiều, chính bởi vì biết, cho nên chị mới làm như không thấy, cứ như vậy, chúng ta mới có lý do tiếp tục. Thế nhưng em quá thành thật, thành thật đến nổi cơ hội để người khác giả ngu cũng không cho. Kỳ thật, chị bất quá chỉ muốn được ở bên em, có được em, không tiếc bất kỳ giá nào."

Diệp Lê San nâng cằm Hoắc Duẫn Anh, đầu ngón tay chạy dọc theo gương mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng đẩy áo ngủ của Hoắc Duẫn Anh, lộ ra nửa người trên không mặc cái gì. Vết tích trên đó đã phai nhạt, nhưng vẫn có thể thấy rõ. Diệp Lê San hôn lên những vết tích kia, nàng có thể cảm nhận được thân thể Hoắc Duẫn Anh run rẩy lợi hại hơn, nhưng cũng ôm mình chặt hơn.

"A San, em là tội nhân, em...nên làm như thế nào....làm thế nào có phước phần...."

"Duẫn Anh, em không cần làm gì hết, hiện tại, em chỉ cần ăn hết cơm chị làm cho em, sau đó đi gặp hai tên khốn khiếp kia" đây là lần đầu tiên Diệp Lê San nói tục, lại làm cho Hoắc Duẫn Anh nín khóc mà bật cười, nàng dùng tay lau nước mắt, tắm rửa, hóa trang, thành thành thật thật ăn đồ ăn Diệp Lê San chuẩn bị cho nàng.

Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân vốn cho rằng hai người phải chờ đợi rất lâu, lại không nghĩ rằng cửa mở ra rất nhanh, nhìn Diệp Lê San đứng ở cửa, hai người nghiêng người đi vào, liền nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh ngồi trên ghế salon. Sắc mặt của nàng tốt hơn một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ dáng tiều tụy. Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đều biết hai người làm chuyện khốn nạn thế nào, cũng biết vô luận họ có làm cái gì, đều khó bù đắp.

"Các người muốn nói cái gì?" nhìn thấy Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền cả người bị thương, Hoắc Duẫn Anh hơi nhíu mày, nàng đích xác không nghĩ gặp lại họ. Mặc dù chuyện đêm đó là bất đắc dĩ, nhưng Hoắc Duẫn Anh từ đầu đến cuối vẫn có bóng ma.

"Duẫn Anh, xin lỗi, mặc dù nói những lời này, không có tác dụng gì, nhưng tôi cùng A Mân đều cần thiết nói với em những lời này"

Ấn Kỷ Tuyền đi lên trước, Ấn Sư Mân đi sau lưng nàng, hai người ở trước mặt Hoắc Duẫn Anh, chậm rãi quỳ xuống. Quỳ gối từng là một nghi thức, nhưng cũng là hành vi chuộc lỗi nói xin lỗi. Ấn gia lăn lộn trong giới xã hội đen, rất ít khi phạm sai lầm, cũng không có người nào dám để bọn họ quỳ gối. Bọn họ chỉ quỳ trước cha mẹ, mà lần này, bọn họ cam tâm tình nguyện quỳ xin lỗi trước người bị họ tổn thương.

"Nếu như các người chỉ vì chuyện ngày đó mà xin lỗi, tôi nhận, các người có thể đi" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, lúc này đây, bên trong phòng chỉ có ba người họ, Diệp Lê San đi lên lầu, bởi vì nàng biết, mình không thích hợp ở lúc này.

"Duẫn Anh, người cần phải giải quyết chúng tôi biết là ai, bất quá người Ấn gia, xưa nay không chối bỏ trách nhiệm. Tôi cho tới bây giờ không muốn tổn thương em, thế nhưng lần nào cũng là tôi tổn thương em nhiều nhất. Chuyện này sau khi giải quyết xong, tôi sẽ biến mất trước mặt em, không còn xuất hiện nữa" Ấn Sư Mân cúi đầu, nhẹ nói, âm thanh của cô cũng đang phát run, hai mắt hiện tinh hồng, Hoắc Duẫn Anh liếc mắt nhìn, vội vàng quay đầu đi ra, nàng biết mình trong lòng đích xác trách Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, nhưng nàng cũng rõ ràng, hai người kia trong lòng cũng không dễ chịu.

"Duẫn Anh, tôi biết có nói cái gì em cũng sẽ không tha thứ cho tôi cùng A Mân, chúng ta cũng không xin em tha thứ. Ở Ấn gia, một khi đã làm sai chuyện gì, liền muốn dùng máu để xin lỗi đối phương, tôi cùng A Mân tới đây, là muốn cho em một cái công đạo. Từ đây về sau, chúng tôi sẽ không dây dưa với em nữa"

thanh âm Ấn Sư Mân có chút khàn khàn, cô quỳ trên đất nhìn xem mình, cái người luôn cao cao tại thượng, lạnh lùng lại cao ngạo, giờ phút này như đứa trẻ bất lực, Hoắc Duẫn Anh cau mày, muốn nói gì đó, nhưng Ấn Kỷ Tuyền giữ chặt tay nàng, lắc đầu.

"Duẫn Anh, cái này xác thực không phải khổ nhục kế, em biết không ? Lúc tôi và A Mân tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên chúng ta muốn làm nhất là giết chết đối phương, cũng giết chính mình. Dù sao chúng ta đã tổn thương người quan trọng nhất, cũng tốn thương người mình thích nhất. Những chuyện thế này, không đáng tha thứ, có lẽ dùng mạng để chuộc tội cũng không quá đáng, thế nhưng chúng ta còn lý do không thể chết. Hôm nay làm thế này, chỉ hy vọng tâm ta cùng A Mân, được một phần an ủi"

Ấn Kỷ Tuyền nói xong, giơ con dao quân dụng bén nhọn lên, thấy nàng cùng Ấn Sư Mân hoàn toàn không do dự liền muốn đâm vào bàn tay mình, Hoắc Duẫn Anh gấp vội vươn tay bắt lấy, nhìn thấy động tác của nàng, dù Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn không cẩn thận quẹt làm bị thương Hoắc Duẫn Anh.

"Duẫn Anh!" hai người không nghĩ Hoắc Duẫn Anh sẽ ra tay ngăn lại, trong lúc nhất thời càng thêm bối rối, mắt thấy hai tay Hoắc Duẫn Anh chảy máu, bọn họ vô thức định gọi xe cứu thương, gương mặt lại bị ăn tát!

"Hai người đúng là đồ ngu xuẩn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro