Chương 80:
Có lẽ tối hôm qua quá nhiều gió mát thổi qua, cũng có thể trong lòng vẫn ôm ấp sự khó chịu. Hoắc Duẫn Anh vào buổi tối liền sốt nhẹ, lại còn chịu đựng không nói, nếu không phải nàng uống nước rồi té lăn dưới đất, chỉ sợ Diệp Lê San ngày hôm sau mới phát hiện ra. nàng đỡ Hoắc Duẫn Anh về lại giường, lúc này mới phát hiện đầu gối Hoắc Duẫn Anh ẩm ướt, thể hiện nàng tắm xong cũng không thổi tóc, liền trực tiếp lên giường ngủ.
Nhìn người này trong một tuần gầy đi rất nhiều, Diệp Lê San cắn chặt môi dưới, nàng muốn đổi quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp của Hoắc Duẫn Anh, thế nhưng vừa muốn cởi nút áo của nàng, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên mở mắt, mặc dù nhìn thấy mình thì hơi buông lỏng chút, nhưng bàn tay đặt trên cổ áo cũng không buông ra.
"A San, em có ổn không, không hề dễ chịu đúng không,?" Hoắc Duẫn Anh nhẹ giọng hỏi, lời này nghe thấy cảm giác không đúng, lại làm cho Diệp Lê San cảm thấy chua xót. Duẫn Anh, em chỉ là không dễ chịu thôi.
"Ừm, em có sốt nhẹ, chị muốn giúp em thay quần áo, em uống thuốc trước" Diệp Lê San đem thuốc đưa cho Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Duẫn Anh đàng hoàng uống xuống, dựa vào trên giường nhìn Diệp Lê San.
"A San, để em tự thay được rồi" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, từ lúc đó tới bây giờ, nàng sợ lộ thân thể trước mặt người khác, mà ở thời điểm này, nàng lại sợ nhìn thấy bên trong quần áo mình. Dù cho những vết tích kia nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn có màu hồng mờ nhạt trên da thịt nàng, nói rõ ràng cỗ thân thể này từng trải qua cái gì. Hoắc Duẫn Anh không có khả năng để Diệp Lê San nhìn thấy, dù sao ngay cả nàng cũng cảm thấy khó chịu.
"Tốt, chị ra ngoài chờ em"
"Không cần, chị đi nghỉ ngơi đi, em tự mình lo được, em thay quần áo xong sẽ đi ngủ. A San trở về phòng đi" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, rõ ràng bình thường, nhưng Diệp Lê San lại nghe được ý vị khẩn cầu. Nàng quay đầu nhìn Hoắc Duẫn Anh, đối mặt với cặp mắt đen ẩm ướt.
Trước kia, đôi mắt này cực xinh đẹp, Hoắc Duẫn Anh đã từng là ngọn lửa rực rỡ, nhưng bây giờ nàng đem tất cả cảm xúc giấu đi. Nàng như ly pha lê dễ vỡ, đặt trên đường, tùy tiện một cơn gió, đều sẽ khiến nàng vỡ nát
"Tốt, chị đi nghỉ" Diệp Lê San minh bạch, mình tiếp tục lưu lại nơi này, có lẽ sẽ càng khiến Hoắc Duẫn Anh khó chịu hơn, cho nên nàng chọn rời đi, lựa chọn để Hoắc Duẫn Anh một mình liếm láp vết thương, nhưng không có nghĩa là, nàng sẽ không đau đớn cùng với nàng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lê San cố ý xuống lầu mua thuốc hạ sốt cùng nhiều nguyên liệu nấu ăn, dự định cho Hoắc Duẫn Anh ăn nhiều một chút. Nàng cầm đồ đi về, xa xa nhìn thấy hai cái thân ảnh đứng trước cửa. Cho dù Diệp Lê San giáo dưỡng vô cùng tốt, một lần nữa nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, nàng cũng không cách nào có sắc mặt tốt.
"Hai người tới đây làm cái gì?" Diệp Lê San lạnh giọng hỏi, nàng phát hiện trên đầu Ấn Sư Mân bó băng gạc, trên mặt cũng có vết thương rõ ràng, mà tay trái Ấn Kỷ Tuyền bị băng vải buộc trước ngực. Sắc mặt bọn họ cũng rất tiều tuỵ, cho dù trang điểm, cũng khó che được quần thâm mắt, nhưng thấy bọn họ mấy ngày này cũng không dễ chịu.
"Diệp tiểu thư, chúng tôi muốn gặp Duẫn Anh một lần, có một số việc, chúng tôi cần một cái công đạo" Ấn Kỷ Tuyền cúi đầu nói, cho tới bây giờ bọn họ đều rất kiêu ngạo, hiếm khi sẽ vì chuyện gì mà cúi đầu, mà lần này, bọn họ không cách nào ngẩng lên. Bọn họ tổn thương Hoắc Duẫn Anh, cũng gián tiếp xin lỗi Diệp Lê San.
"Hai người biết, tâm tình bây giờ của tôi là thế nào không?" thanh âm Diệp Lê San không lớn, lại có chút run rẩy, nghe cô nói, Ấn Sư Mân ngẩng đầu nhìn tay nàng phát run, nhìn thẳng vào mắt mình. Nàng sớm đã cảm thấy Diệp Lê San không phải người thường, mà bây giờ ánh mắt của cô cũng đang bán đứng cô ta.
Một đôi mắt mang sát ý, giấu sự phẫn nộ cùng không cam lòng, lúc này, Diệp Lê San cùng người bình thường luôn tươi cười chào đón, tốt tính, hoàn toàn không phải một người.
"Có lẽ hai người quen biết nàng trước tôi, thế nhưng các người không nghĩ tới nàng muốn cái gì. Tôi hận không thể khiến hai người vĩnh viễn biến mất không xuất hiện trước mặt Duẫn Anh nữa, càng hận không thể thay Duẫn Anh trừng phạt các người gấp đôi những gì các người làm với Duẫn Anh" Diệp Lê San nhìn Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, hai tay nắm chặt giơ lên, nhìn thấy động tác của cô, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền không có tránh né, ngược lại nhìn vào mắt cô. Nhìn thấy trong mắt bọn họ quyết tuyệt, Diệp Lê San nâng tay lên lại chậm rãi buông xuống.
"Tôi sẽ không đánh các người, hoặc là nói người nên đánh các người, không phải tôi. Duẫn Anh có gặp các người hay không là chuyện của các người, tôi sẽ nói cho nàng biết, về phần nàng có muốn gặp các người hay không là ý nguyện của nàng" Diệp Lê San nói xong, đã mở cửa đi vào phòng. mà Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền cũng đàng hoàng đứng dưới lầu, yên tĩnh chờ đợi.
Diệp Lê San lúc trở về, nàng phát hiện Hoắc Duẫn Anh đã tỉnh, chính là nằm trên giường xem tivi ngẩng người, có lẽ ngay cả tiếng bước chân của mình nàng cũng không nghe thấy.
"Duẫn Anh, chị có mua ít thức ăn, một hồi làm món em thích nhất. Còn có, Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân ở dưới lầu, bọn họ muốn gặp em" Diệp Lê San nhẹ nói, lúc nghe tới hai cái tên này, khuôn mặt bình tĩnh của Hoắc Duẫn Anh rốt cuộc có chút gợn sóng. Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Diệp Lê San, nhàn nhạt cười.
"A San hy vọng em gặp bọn họ sao ?"
"không hy vọng " Diệp Lê San ăn ngay nói thật, nghe nàng nói, Hoắc Duẫn Anh cười cười quỳ trên giường ôm lấy Diệp Lê San.
"A San đã không hy vọng em gặp bọn họ, em liền không gặp"
Hoắc Duẫn Anh nói xong, bên trong gian phòng bỗng nhiên trầm mặc xuống, chỉ có thể nghe thấy thanh âm đồng hồ di chuyển. Diệp Lê San vốn cho rằng mình nghe những lời này sẽ cao hứng, thế nhưng nàng lại phát hiện, trong lòng của mình, nửa điểm cao hứng cũng không có.
"Duẫn Anh, mặc dù chị không hy vọng em gặp bọn họ, thế nhưng em nhất định phải gặp"
"Vì sao?" Hoắc Duẫn Anh cười nhẹ hỏi, nhưng Diệp Lê San thấy trong ánh mắt nàng, nhìn thấy thuỷ quang.
"Bởi vì em còn không giải quyết triệt để chuyện của bọn họ, liền sẽ nhớ mãi. em không gặp bọn họ, trong lòng của em cũng không dễ chịu" Diệp Lê San nhẹ nói, lại phát hiện mình sau khi nói xong, Hoắc Duẫn Anh rốt cuộc rơi nước mắt, rốt cuộc cũng chảy ra.
Đây không phải lần đầu tiên Diệp Lê San nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh khóc, Hoắc Duẫn Anh chỉ khóc lúc nàng bất lực nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro