Chương 79:
Mồ hôi rơi xuống sàn nhà, thanh âm lích tích tích tích bị thanh âm nặng nề va chạm che đi. Máu trên người rơi xuống, nhưng Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Kỷ Tuyền lại giống như không cảm thấy đau đớn, xuất thủ công kích đối phương. Quản gia ở một bên nhìn xem, không có cách nào cũng không dám đi lên ngăn cản. Mà Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền trong lòng đều rõ ràng, các nàng làm như vậy, bất quá vì để trong lòng dễ chịu một chút.
Chuyện xảy ra ở quán bar ngày đó, hai người sau đó mới tỉnh lại. Nhìn gian phòng bừa bộn, cùng vết máu trên tay, hai người mới biết mình làm chuyện quá đáng với Hoắc Duẫn Anh. mấy ngày kế tiếp, bọn họ tự giam mình trong phòng, hôm nay vừa thấy mặt, liền đánh cho tới tận bây giờ.
Ấn Sư Mân căm hận mình ngày đó không cách nào khống chế đối với Hoắc Duẫn Anh làm những chuyện đó, mà Ấn Kỷ Tuyền cũng là như thế, nàng hận mình không phát hiện dị thường, thậm chí cùng em ruột của mình, cùng một chỗ đối với Hoắc Duẫn Anh....làm chuyện không khác gì cưỡng gian.
cho đến khi hai người đều không còn khí lực động đậy, hai người mới nằm xuống đất. Ấn Kỷ Tuyền giật giật tay trái không còn tri giác, hơn phân nửa đã bị gãy mất, nàng quay đầu nhìn Ấn Sư Mân bị mình đánh cho mặt mũi bầm dập, chậm rãi nhắm mắt lại.
"A Mân, chúng ta khả năng....đều đánh mất nàng. Mặc kệ đêm đó có lý do gì, chúng ta đều tổn thương nàng. Làm bất kỳ điều gì không thể đền bù sự tổn thương khó chịu của nàng, em hiểu chứ" thanh âm Ấn Kỷ Tuyền có chút nghẹn ngào, nàng quên lần trước khóc đến cùng là lúc nào, có lẽ lúc cha mẹ rời đi, cũng có thể khi Ấn Sư Mân vì bảo vệ nàng mà bị trọng thương. Ngay lúc này, thân thể bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm lấy, trên thái dương nàng đều là máu, trượt từ tóc xuống mắt của mình, Ấn Kỷ Tuyền có chút đau lòng giúp nàng lau đi, nhưng máu lại chảy nhiều hơn, căn bản lau không hết.
"Em minh bạch, những lời chị nói, em đều hiểu. Duẫn Anh có thể không tha thứ cho chúng ta, cho nên chúng ta cũng không thể gục ngã. Chí ít, muốn bảo vệ nàng, để nàng cùng người nàng thích ở bên nhau đi. Chị, em...em đến cùng là thế nào, em muốn mạnh mẽ, không còn mềm yếu, em muốn bảo vệ tất cả những người bên cạnh mình, thế nhưng mà em...em rất kém cỏi"
Ấn Sư Mân hai mắt bị máu nhuộm đỏ, nàng nhìn Ấn Kỷ Tuyền, nước mắt lại đảo quanh, nhưng không chịu rơi xuống. Nhìn Ấn Sư Mân thế này, Ấn Kỷ Tuyền tựa hồ nhìn thấy bé con đã từng quật cường. Cái nhà này, lúc đầu không nên như vậy, nếu không phải cha mẹ rời bỏ, mình cùng A Mân sẽ không biến thành như bây giờ.
Ấn Kỷ Tuyền chán ghét Ấn gia không có cha mẹ, bởi vì chính là từ lúc đó bắt đầu, mình và Ấn Sư Mân đều thay đổi. Ấn Kỷ Tuyền vốn là người không thích gò bó khuôn phép, nàng mê chơi, chán học, chán bảo thủ không chịu thay đổi. Cho nên khi biết nàng phải quay về quản lý Ấn gia, nàng trong lòng không thích.
Về sau bởi vì Ấn cha rời đi, thế lực của Ấn gia trong xã hội đen bị tuột dốc, Ấn Kỷ Tuyền ngay lập tức muốn thoát ly, nhưng lúc đó, Ấn Sư Mân liền đứng dậy. Khác với mình, Ấn Kỷ Tuyền hiểu rất rõ em gái. Em ấy mặc dù bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật tính tình của em ấy, lại dị thường nghe lời.
Em ấy thích kề cận với mình, bình thường luôn trầm mặc im lặng đi sau lưng mình, thành tích của em ấy ưu dị, xưa này không gây chuyện, mặc dù ít lời, thế nhưng hai mắt rất là ôn nhu. Nhưng vào lúc đó, người em gái mình quen thuộc đã không còn. em ấy rời khỏi mình, không còn nguyện ý đứng sau lưng mình, em ấy trở thành trụ cột của Ấn gia, nhận hết tất cả trách nhiệm. Em ấy ép buộc chính bản thân mạnh mẽ, để em ấy mỏi mệt không chịu nổi.
Đến lúc này, Ấn Kỷ Tuyền giận mình giận Ấn Sư Mân, nhưng cũng...yêu thương em ấy.
"A Mân, hai chúng ta đều sai, khóc đi, khóc một trận rồi, chúng ta nên làm những chuyện chúng ta phải làm" Ấn Kỷ Tuyền dùng cánh tay còn dính máu ôm chặt Ấn Sư Mân, sờ lấy vết máu ẩm ướt trên người đối phương, Ấn Kỷ Tuyền phá thiện, mình hạ thủ có hơi tàn độc. tên ngốc này, dù thời điểm lúc nãy, cũng để mặc cho mình làm gì thì làm sao ?
"Chị, em không nghĩ lại làm sai bất cứ chuyện gì" Ấn Sư Mân nằm trên vai Ấn Kỷ Tuyền, nàng cắn thật chặt cổ áo của Ấn Kỷ Tuyền, kiềm chế khóc thút thít, Ấn Kỷ Tuyền nghe thấy trong lòng càng khó chịu. Nàng dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong mắt ngưng tụ sát niệm. Đúng vậy a, người khiến bọn họ không dễ chịu, để Hoắc Duẫn Anh không dễ chịu làm sao có thể bỏ qua.
"Duẫn Anh, sữa vừa ấm, em uống một chút đi" Diệp Lê San bưng ly sữa còn nóng đi vào phòng khách, chỉ là vừa nói xong, nàng liền phát hiện Hoắc Duẫn Anh không có nghe thấy mình nói chuyện. Nàng ôm hai chân ngồi ở bệ cửa sổ, hai tay ôm lấy một chân, an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ. Thời tiết hiện giờ có chút lạnh, nàng lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, cùng quần lót màu trắng thuần.
Gió xuyên thấu cửa sổ thổi tới, thổi một sợi tóc của nàng rơi xuống, lộ ra xương quai xanh nàng giấu trong áo, còn có chút vết tích sắp tiêu tán mờ mịt. Hoắc Duẫn Anh yên tĩnh lại đơn bạc, nàng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, đem tất cả khí tức thuộc về nàng ẩn nấp ở trong một góc hẻo lánh. Mà cảnh tượng như vậy, đẹp đến mức khiến Diệp Lê San đau lòng.
Chuyện đó về sau, mặc dù Hoắc Duẫn Anh không có nói chia tay nữa, lại không muốn cùng mình ngủ chung phòng, nàng mỗi ngày đều sẽ kiếm cớ, chia phòng ngủ cũng liền tự nhiên xảy ra. Diệp Lê San không nghĩ ép Hoắc Duẫn Anh, thế nhưng lúc nàng dọn dẹp phòng nhìn thấy dưới gối Hoắc Duẫn Anh giấu thuốc ngủ, lại không cách nào mặc kệ. Nàng biết Hoắc Duẫn Anh sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, thế nhưng mà.... Diệp Lê San lại không cách nào nhìn Hoắc Duẫn Anh khó chịu như thế.
"Duẫn Anh, uống chút sữa nóng đi" Diệp Lê San đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi đóng cửa sổ lại, nàng sờ lấy vai Hoắc Duẫn Anh bị gió thổi lạnh, ôm nàng vào trong ngực. mà Hoắc Duẫn Anh cũng nghe lời bưng lấy ly sữa, thành thành thật thật uống hết.
"Duẫn Anh, chúng ta...chúng ta ra ngoài một chút đi, đi đâu cũng được, em trước đó không phải nói muốn đi chơi sao ? cái gì tiểu trấn cổ thành, hoặc là nước ngoài, tùy em chọn" Diệp Lê San nhẹ nói, nàng quá lo lắng Hoắc Duẫn Anh một mực nghẹn xuống sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
"A San, chị làm sao bỗng nhiên muốn ra ngoài rồi ? em ngẫm nghĩ, có phải chị lười biếng muốn trốn làm không ?" Hoắc Duẫn Anh nhếch miệng, nhìn Diệp Lê San cười nhẹ. Nhưng cười như vậy, miễn cưỡng đến cực điểm, để trong lòng Diệp Lê San mỏi nhừ. Nàng thà rằng Hoắc Duẫn Anh không cười, cũng không muốn nhìn thấy nàng miễn cưỡng chính mình như vậy.
"Duẫn Anh, đừng có như vậy, cho mình chút khoan dung được không ?" Diệp Lê San ôm chặt Hoắc Duẫn Anh, không có ai sẽ không để ý người mình thích bị người khác chiếm đoạt, thế nhưng chuyện ngày đó, Diệp Lê San đối với Hoắc Duẫn Anh không có nửa câu oán trách, nghĩ đến Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, nàng nắm chặt tay, đây có lẽ là lần đầu tiên, Diệp Lê San đối với người khác sinh ra tâm lý tiêu cực cường đại như vậy.
"A San, người không thể đối với chính mình quá khoan dung, phóng túng sẽ tạo ra nhiều sai lầm, sai càng nhiều, sẽ sống không bằng chết"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro