Chương 77:
An Thất Thất tự nhiên sẽ không yên tâm để Hoắc Duẫn Anh một mình ở nơi này, cô không rảnh đi quản hai tên khốn khiếp ở phòng VIP, mà trực tiếp ở chỗ này chiếu cố cho Hoắc Duẫn Anh. Hôm nay quán bar có buổi lễ mừng khai trương, nhưng bên trong phòng lại rất yên tĩnh, Hoắc Duẫn Anh mới đầu ngủ rất ngon, hơn phân nửa nguyên nhân là do tiêu hao thể lực, nhưng đến nửa đêm lại hơi sốt nhẹ, còn không ngừng nói sảng.
An Thất Thất vội vàng tìm thuốc hạ sốt cho nàng uống, thay nàng lau mồ hôi trên thân , cho đến ngày hôm sau Hoắc Duẫn Anh mới hạ sốt, An Thất Thất cũng yên tâm ngủ mất. Nhưng trên thực tế, Hoắc Duẫn Anh ngủ một giấc không chút nào an ổn, nàng vẫn không ngừng nằm mơ, mơ tới Chung Tử Thanh, mơ tới Diệp Lê San, cũng mơ tới Ấn Sư Mân và Ấn Kỷ Tuyền.
Các nàng đều chửi mình dơ bẩn, sau đó lạnh lùng rời khỏi nàng, không quay đầu lại nữa. Nàng quỳ trên đất, hết thảy đều biến từ trắng thành đen, cuối cùng bừng tỉnh trong mộng đáng sợ, Hoắc Duẫn Anh trên mặt rỉ ra mồ hôi lạnh.
"Bà chủ? chị tỉnh rồi hả?" An Thất Thất bị Hoắc Duẫn Anh run rẩy làm cho tỉnh giấc, cô liền thấy mặt Hoắc Duẫn Anh đầy mồ hôi, nàng dùng tay che mắt nàng, để An Thất Thất không thấy nét mặt của nàng, nhưng An Thất Thất biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ là không rõ sao lại xảy ra chuyện đó.
"Tiểu An Tử, tối hôm qua....A San không tới hả?" Hoắc Duẫn Anh khi tỉnh lại việc đầu tiên hỏi chính là Diệp Lê San có tới hay không, nàng không mong trò hề kia bị người ấy nhìn thấy, nhưng tuyệt không phải vì che giấu cái gì. Mà nàng nghĩ ở trước mặt người mình thích, giữ lại một chút tôn nghiêm.
"Diệp tiểu thư không có tới" An Thất Thất tự nhiên hiểu sự lo lắng của Hoắc Duẫn Anh, tuỳ tiện nói dối, Hoắc Duẫn Anh nhìn nàng hồi lâu, lấy ra điện thoại đặt ở trên giường, quả nhiên Diệp Lê San có gửi tin nhắn đến, đại ý là có nhân viên trong quán gặp chuyện, cho nên nàng không tới được, 10 giờ sáng sẽ tới. Tựa hồ tất cả đều rất bình thường, liền ngay thời gian đến buổi sáng cùng có, toàn bộ đều là kết quả lý tưởng mình muốn, thế nhưng mà.... Hoắc Duẫn Anh hết lần này tới lần khác hiểu rất rõ Diệp Lê San.
Người con gái ôn nhu sẽ không bao giờ lỡ hẹn, nhất là đối với mình, càng không thế. Nhưng hết lần này đến lần khác cũng vì ôn nhu, để Hoắc Duẫn Anh khó chịu. Nàng không nghĩ để Diệp Lê San chịu uỷ khuất, không thể làm cho tội nhân như mình yên tâm thoải mái tiếp nhận sự tổn thương của nàng.
"Tôi không sao, cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tắm rửa" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, chậm rãi ngồi dậy.
Nhưng thân thể vừa động, giữa hai chân liền truyền đến đau đớn cực kỳ mãnh liệt, chỗ này đau đớn so với mấy lần trước còn nghiêm trọng hơn, trừ cảm giác nóng bỏng, càng rõ ràng hơn chính là ở đằng sau chỗ kia. Nơi đó cho tới bây giờ không có ai chạm qua, lại thêm Ấn Sư Mân tối hôm qua quá thô bạo, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy nơi đó tê tê dại dại không còn cảm giác, tựa hồ có gì ở bên trong.
Nghĩ đến tối hôm qua, còn có dáng vẻ mình chật vật, Hoắc Duẫn Anh cúi đầu gắt gao cắn môi dưới. nàng rất khó chịu, chán ghét bản thân muốn từ bỏ, cũng biết tối hôm qua là ai động tay động chân. Người kia, mình không để ý tới ả, ả ngược lại gây phiền toái, con ruồi quả nhiên nên bị đập chết mới đúng.
"Bà chủ, chị....chị không sao chứ?" An Thất Thất nhìn Hoắc Duẫn Anh mặt trắng bệch liền biết nàng không thoải mái, dù sao chuyện đó thật không thể thoải mái được. An Thất Thất hôm nay nói chuyện đặc biệt cẩn thận, sợ xúc động đến Hoắc Duẫn Anh.
"Không có gì, không chết đi, Tiểu An Tử, cô dìu tôi đi vào đi" Hoắc Duẫn Anh từ trong chăn, nhìn thân thể mình che kín các loại vết đỏ, rủ xuống mắt. nàng muốn hảo hảo tắm rửa, đem từng chỗ trên người rửa cho sạch sẽ, thì nàng mới có tư cách đi gặp Diệp Lê San.
"Bà chủ, chị ổn không ? Không thì tôi đỡ chị đi" nhìn Hoắc Duẫn Anh khó chịu ngồi trong bồn tắm, An Thất Thất mặc dù không biết cảm giác kia có bao nhiêu đau, thế nhưng cô luôn cảm thấy Hoắc Duẫn Anh bây giờ tự tắm rửa cũng rất khó khăn.
"Không có sao, tôi tự mình tắm rồi, cô đi ra ngoài đi"
"A, vậy thì có chuyện gì chị cứ gọi tôi, tôi đi ra ngoài nhìn một chút"
An Thất Thất ra khỏi quán bar, quả nhiên trải qua một đêm ầm ĩ, nơi này loạn thất bát tao, nhân viên quét dọn đang dọn dép. An Thất Thất vừa đi ra đã bị mùi thuốc lá làm cho cổ họng đau rát, cô cau mày, mở cửa chính quán bar dự định hít thở không khí bên ngoài, ai ngờ trùng hợp thấy xe Diệp Lê San đậu trước cửa. bên trong tựa hồ cũng có người.
An Thất Thất hiếu kỳ đi qua, quả nhiên phát hiện Diệp Lê San đưa tay ôm đầu, không biết đang suy nghĩ gì. An Thất Thất dùng tay gõ gõ cửa kính xe, Diệp Lê San ngẩng đầu, không chỉ là con mắt, ngay các chung quanh hốc mắt đều đỏ. Bộ dáng tuỳ tiện để An Thất Thất đoán được cái gì đó, có lẽ, Diệp Lê San tối hôm qua sau khi rời khỏi cũng không về nhà, mà ở bên ngoài một đêm.
"Tiểu An, Duẫn Anh nàng....như thế nào rồi ?" Diệp Lê San từ trong xe đi ra, quả nhiên ngay lập tức hỏi chuyện của Hoắc Duẫn Anh, cổ họng của nàng rất khàn, xương cốt bởi vì ngồi một đêm mà phát ra tiếng giòn ken két. An Thất Thất lắc đầu, không dám nói thêm cái gì. Kỳ thật cô rất sợ nói với Diệp Lê San chuyện này, Hoắc Duẫn Anh mặc dù nhiều năm nổi tiếng hoa tâm, thế nhưng An Thất Thất biết, lần này nàng thực sự muốn ổn định với Diệp Lê San, nếu không sẽ không giao công việc quán bar cho mình quản lý, nhưng cứ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
An Thất Thất biết, chỉ sợ trên thế giới nếu là người nào khác, nhìn thấy bạn gái mình cùng hai người khác quan hệ thì sẽ không thể nào thờ ơ. Nàng vốn cho rằng Diệp Lê San tối hôm qua rời đi đã là câu trả lời, lại không nghĩ người này thế mà chờ bên ngoài một đêm.
"Cái kia...Diệp tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không ? cô thật sự yêu thích bà chủ của chúng tôi sao ? Chuyện tối ngày hôm qua, bà chủ cũng không nguyện ý, chị ấy bị cưỡng ách, tôi không giỏi ăn nói, tôi....tôi cũng không biết nên nói cái gì, tóm lại, chị ấy không phải loại người cô nghĩ đâu " An Thất Thất chỉ có thể thay Hoắc Duẫn Anh giải thích, dù sao cô không có lập trường đi yêu cầu Diệp Lê San làm cái gì, nhưng sau khi cô nói xong, Diệp Lê San ngược lại đỏ vành mắt, đưa tay vỗ vai mình.
"Tiểu An, tôi biết nàng không phải tự nguyện, nếu không sẽ không có biểu lộ khó coi như thế. Tôi tối hôm qua sở dĩ rời đi, vì tôi không muốn nàng càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy sẽ có người con gái nào hy vọng người nàng yêu nhìn thấy một mặt chật vật như thế ? Duẫn Anh không nguyện ý, không vui, tôi đi vào sẽ chỉ khiến nàng càng thêm khó xử"
"Mặc dù tôi lúc ấy nhìn thấy hết, hận không thể đẩy hai cái người tổn thương Duẫn Anh ra, thế nhưng tôi không thể làm như vậy, chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ. Tôi đứng ở nơi đó, hoặc là rời đi, tôi đã dùng hết tất cả khí lực. Thế nhưng Duẫn Anh không muốn tôi thấy cái gì, tôi liền không nhìn thấy."
"Tôi ở chỗ này chờ nàng, nơi nào cũng không đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro