Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75:


Trong phòng VIP mở điều hoà chế độ thổi gió, khiến cho nhiệt độ không khí dần dần nâng cao, mà Hoắc Duẫn Anh ý thứ cũng dần dần chết lặng, nàng cảm thấy mình giờ là vỏ sò ngâm trong nước ấm, nàng xác thực bị mở ra, nội bộ bị xâm lấn. thần kinh ở trạng thái hỗn độn, nhưng lại vô cùng hưng phấn. Nàng mờ mịt nhìn gian phòng đen kịt một màu, nhìn mặt Chung Tử Thanh cùng Diệp Lê San dần dần biến đổi thành Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền.

"A...Ân....A a...." Hoắc Duẫn Anh không biết bọn họ đụng nơi nào, chỉ cảm thấy thân thể tê dại không chịu được, để nàng không cách nào khắc chế kêu ra tiếng. Nàng không ngừng lay động hai tay, lại phát hiện cổ tay bị buộc chặt. chỉ có thể Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đồng thời ở trên người mình.

Tay Ấn Sư Mân có chút lạnh, động tác cũng là lo lắng, cô có chút dùng sức xoa ngực Hoắc Duẫn Anh, thậm chí có chút hơi mạnh bạo. Nơi đó quá lớn cùng mềm mại, dưới ánh đèn của phòng VIP, chiếu rọi tản ra màu sắc sáng ngời mê người. Ấn Sư Mân nhịn không được ngoạm một miếng, tiếp đến không khắc chế nổi cắn lên, nàng cảm thấy cái này nhất định là mộng cảnh, nếu không Duẫn Anh như thể nào đàng hoàng để mặc nàng chiếm hữu, nếu không là mơ, vậy mình nghĩ đúng như vậy, Ấn Sư Mân không lưu tình dùng răng cắn xé gặm nuốt khối đầy đặn cùng đỉnh mềm mại, nơi đó cứng như hòn đá nhỏ, bị nước bọt của mình làm cho ướt nhẹp, sóng nước lấp loáng. Nàng thích toàn bộ Hoắc Duẫn Anh, thích thanh âm dễ nghe của nàng, càng thích lúc nàng bị mình làm cho sụp đổ, phát ra tiếng kêu khóc.

"Duẫn Anh, em là của tôi, em là của tôi" Ấn Sư Mân thấp giọng nói, nghe nàng nói thế, Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, Ấn Kỷ Tuyền bên cạnh không cam chịu yếu thế. Cô hơi híp mắt, duỗi ra đầu lưỡi liếm láp cái cổ có chút nâng lên của Hoắc Duẫn Anh. Chỗ này thon dài tinh tế, là chỗ Ấn Kỷ Tuyền thích nhất. Cô biết, mỗi một lần Hoắc Duẫn Anh lên cao trào, đều sẽ nhịn không được ngưỡng cổ lên. lúc đó nàng giống như một con thiên nga muốn giương cánh bay lên cao, để Ấn Kỷ Tuyền có cảm giác nàng cùng vì thế mà bay lên theo, mà sự thật đúng là như thế.

Nhưng bây giờ, nàng liền ở trước mặt mình, mặc cho mình tuỳ ý loay hoay nàng. Ấn Kỷ Tuyền có chút không kịp chờ đợi nổi mà sờ lên chân tâm nàng, nơi đó đã ẩm ướt không còn gì, chất lỏng trơn ướt dính dính thuận theo chân tâm nàng chảy xuống dưới, nhiễm ướt bàn tay mình, lại làm ướt ghế salon. Ấn Kỷ Tuyền không kịp chờ vươn ra hai ngón tay, dùng sức xuyên qua, tiến vào thật sâu thân thể khiến nàng thất hồn lạc phách.

Ở trong đó vừa ướt vừa bỏng, giống như vừa nấu nước nóng, chút nữa khiến Ấn Kỷ Tuyền bị bỏng. Nàng hôm nay không nghĩ sẽ phát sinh quan hệ với Hoắc Duẫn Anh, tự nhiên không cố ý cắt tỉa móng tay. Nhưng bây giờ nàng không cách nào dừng lại, cũng không lo được nhiều như vậy, nàng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí dùng lòng bàn tay mài cọ vách trong mềm mại, chậm rãi cho Duẫn Anh càng nhiều vui vẻ.

"Không muốn...đủ rồi...dừng tay..." dù là Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân mất đi lý trí, nhưng Hoắc Duẫn Anh còn duy trì chút thanh tỉnh. Nàng biết bọn họ đang làm gì với mình, mà những chuyện này, sẽ biến mình thành một thứ rác rưởi, một kẻ khốn nạn. Nàng không ngừng lắc đầu, muốn giơ tay đẩy bọn họ ra. Nhưng hai tay đáng chết này không có chút khí lực, nàng tựa như con rối mặc người chém giết, ngay cả sức phản kháng cũng không có.

"Duẫn Anh, em đẹp quá, tôi muốn em" Ấn Kỷ Tuyền giờ phút này không lo được cái gọi là thanh tỉnh đến cùng là gì, cô ta hôn môi Hoắc Duẫn Anh, đem tiếng kêu gọi phản kháng của nàng nuốt vào trong bụng. Cô ta dùng tay trái vịn eo Hoắc Duẫn Anh, đem gối dựa ghế salon đặt dưới mông nàng. Xoa xoa cái mông nhỏ nhắn, cưỡng ép nàng phối hợp với mình. Hoắc Duẫn Anh đôi môi run rẩy, nàng dùng sức cắn Ấn Kỷ Tuyền, lạp phát hiện ngay cả răng của mình cũng mềm nhũn.

Dưới thân, Ấn Kỷ Tuyền quyết tâm chạm vào thân thể của mình, cùng Diệp Lê San ôn nhu hoàn toàn khác biệt, là thô lỗ mà Hoắc Duẫn Anh đã lâu không được hưởng, vách trong bị cào đến đau, nóng lên, nhưng càng thêm ngứa, càng muốn nhiều. Duẫn Anh cảm thấy mình hiện tại như dâm phụ, rõ ràng đã có người yêu, lại cùng người khác làm chuyện này. Thân thể của nàng, tâm của nàng, tựa hồ cũng bẩn.

"Duẫn Anh, rất dễ chịu đúng không? nơi đó của em kẹp tôi thật chặt" Ấn Kỷ Tuyền không buông tha mà nói những lời vô cùng xấu hổ, mà Ấn Sư Mân bên cạnh cũng không nhàn rỗi. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy ngực của mình muốn bị cô ta cắn nát, thế nhưng cô ta không có vẻ như muốn dừng. Cảm thấy bàn tay của Ấn Sư Mân ở giữa chân mình, Hoắc Duẫn Anh cau chặt lông mày.

"Đủ rồi... Ấn Sư Mân, Ấn Kỷ Tuyền, các cô tỉnh lại đi...đủ rồi..." Hoắc Duẫn Anh không ngừng gọi tên bọn họ, nhưng có gọi khản cổ cũng không có tác dụng. Ấn Sư Mân sờ lên chân tâm Hoắc Duẫn Anh, nơi đó rất ướt át, lại tìm không thấy lối vào chân tâm. Ấn Sư Mân cau mày, lung lay đầu, đang tìm kiếm hồi lâu, tìm thấy lối vào cực kỳ nhỏ bé lại tinh xảo. Cô ta sờ lối vào chật hẹp mờ mịt sửng sốt một chút, mà Hoắc Duẫn Anh lại gấp đỏ cả vành mắt.

"Ấn Sư Mân, không muốn...chớ có đi vào...nơi đó không phải...." Hoắc Duẫn Anh không nghĩ là Ấn Sư Mân bị ảo giác nghiêm trọng như vậy, thậm chí căn bản nghe không được lời người ngoài. Cảm nhận bộ vị khó xử bị cô ta dùng tay mò sờ, nơi đó của Hoắc Duẫn Anh chưa từng để người nào chạm qua, mình lúc tắm rửa mới chạm vào. nhưng Ấn Sư Mân lại dùng ngón tay sờ chỗ kia, một chút xíu đưa ngón tay nhét vào.

Hậu đình lần đầu tiên bị mở ra, Hoắc Duẫn Anh nắm chặt tay, nhưng Ấn Sư Mân căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc, mà trực tiếp ngón tay đi vào. Loại đau đớn sinh sinh mở ra so với lần đầu tiên phá thân còn khó chịu hơn, chỗ bị tiến vào giống như bị lửa đốt, cơ bắp chung quanh đều kéo căng. Hết lần này đến lần khác Ấn Sư Mân không cho nàng thời gian hoà hoãn, liền dùng sức rút ra.

"Ấn Sư Mân...đừng.....A....Đau...." Hoắc Duẫn Anh bị đau đớn này kịch liệt kích thích mà tỉnh táo lại, nàng không ngừng uốn éo người, muốn thoát khỏi Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền khống chế, nhưng nàng vốn không mạnh bằng hai người kia, lại bị trói, căn bản không có khả năng trốn tránh.

Mắt thấy thân thể bị bọn họ tiến vào, bị ngón tay bọn họ một lần lại một lần xuyên qua. Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, nước mắt thuận theo khóe mắt trượt xuống, nàng thế mà cười. Quả nhiên cái gọi là vận rủi không quen cho nàng cuộc sống tốt đẹp, nàng vốn không xứng đáng cùng ai ở bên nhau, hiện tại càng không có khả năng.

Nhắm mắt lại, tất cả giác quan càng thêm rõ ràng, tiếng Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân thở dốc, còn có tiếng nước bọn họ tiến vào thân thể mình, da thịt bị va chạm giòn vang. thân thể rất đau, thế nhưng xen lẫn đau đớn lại mang cho nàng khoái cảm khó có thể mở miệng. Khi thân thể không bị khống chế mà run rẩy, bụng dưới bị cao trào không ngừng run rẩy. Hoắc Duẫn Anh thê thảm cười cười, sững sờ nhìn qua trần nhà. Hoắc Duẫn Anh rốt cuộc mày có bao nhiêu mất mặt hả?

Bẩn chết rồi.

Khắp nơi đều...bẩn chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro