Chương 74:
Không có người quấy rầy, gian phòng lại an tĩnh, bởi vì nơi này là phòng VIP trong quán bar, hoàn toàn ngăn trở bên ngoài, hiệu quả cách âm cũng không tệ, Hoắc Duẫn Anh đung đưa ly rượu, không mặn không nhạt uống, nàng cảm thấy mình đã nói rõ ràng với Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, thế nhưng hai người kia tựa hồ không có ý định từ bỏ.
"Duẫn Anh, chúng ta nhất định phải lạ lẫm như thế sao ? coi như em cùng Diệp tiểu thư bên nhau, cũng không có quyền tước đoạt tư cách thích em của tôi đúng không ?" Ấn Kỷ Tuyền hôm nay tâm tình tựa hồ không tệ, cô chậm rãi uống một hớp rượu. vì không thích uống rượu nên cô khẽ nhíu mày, ngược lại Ấn Sư Mân, đã liên tiếp uống mấy ly, lại không mở miệng nói chuyện.
"Thật có lỗi, tôi cũng không phải có ý kiến gì với các cô, chỉ là tôi hiện tại đang hẹn hò với A San, tôi không muốn có chuyện khiến nàng cảm thấy bất an. Tôi không có cách nào cùng hai người làm bạn, các cô cũng...đừng lại đến" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, nàng đứng dậy dự định đi ra ngoài, lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, kém chút ngã ngồi lại. Nàng cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ, nhìn mọi thứ xung quanh cũng không chút rõ ràng. Loại tình huống này còn chưa từng xảy ra, nàng ngay lập tức cảm thấy không thích hợp, mặc dù không phải xuân dược, nhưng dưới dạng tình huống này, tuyệt đối không phải điều tốt.
"Tôi đi trước," Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, dự định vòng qua người Ấn Sư Mân để đi ra ngoài, bỗng nhiên, Ấn Sư Mân đứng dậy, kéo nàng trở lại salon một lần nữa, Hoắc Duẫn Anh bị nàng kéo đến choáng đầu hoa mắt, nàng vừa muốn nói gì, đã cảm thấy đại não từng đợt run lên, nàng mờ mịt nhìn người đè trên mình. Mặt Ấn Sư Mân dần dần mơ hồ, từ đó biến thành Chung Tử Thanh, lại dần dần biến thành Diệp Lê San, Hoắc Duẫn Anh không ngừng né tránh, mặt Ấn Sư Mân một lần nữa hiện rõ, nàng cảm thấy tình huống hiện tại thật không tốt, bên trong rượu vừa uống, tuyệt đối có bỏ thứ khác.
"Ấn Sư Mân, thả tôi ra, cô tỉnh táo một chút" Hoắc Duẫn Anh dùng sức đẩy Ấn Sư Mân, nhưng đại não lại giống như đánh đồng, ngơ ngơ ngác nhác, ánh mắt nhìn khuôn mặt ở trên không ngừng biến hóa, nàng cảm thấy đây là một dạng thuốc kích thích, một thứ khiến người ta sinh ra ảo giác, cho nên Ấn Sư Mân mới như vậy.
"Duẫn Anh, đừng cự tuyệt tôi" Ấn Sư Mân thấp giọng nói, nàng chưa từng cảm thấy thân thể cứng nhắc như thế, không bị khống chế như vậy. nàng nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh ở dưới mình, thấy được nàng khát vọng nhìn mình, đến tột cùng bao lâu không chạm vào thân thể này ? loại dục vọng khắc sâu tận xương, thẩm thấu đến cốt tủy để Ấn Sư Mân không kịp nghĩ đến nhiều như vậy, cho dù nàng cũng phát giác có gì không đúng, thế nhưng nàng hiện tại chỉ muốn Hoắc Duẫn Anh, muốn nàng vì mình mà điên cuồng, thút thít.
"Ấn Sư Mân, cô cái đồ hỗn đản này, cô....không có việc gì uống nhiều như vậy làm cái gì, Ấn Kỷ Tuyền, nhanh đến phụ tôi đẩy cô ta ra" Hoắc Duẫn Anh ôm đầu choáng váng, thấp giọng nói, nhưng nói hồi lâu, đã thấy Ấn Kỷ Tuyền không phản ứng chút nào, nàng nhíu mày nhìn lại, liền thấy Ấn Kỷ Tuyền chính là ngồi một bên bỗng nhiên nhìn mình cùng Ấn Sư Mân, hai mắt đăm đăm.
"Thật sự đủ" Hoắc Duẫn Anh biết, có lẽ rượu Tử Diệp Nam bưng vào có vấn đề, mà ba người bọn họ đều uống ly rượu kia. Nếu như ngày thường, bất luận là Hoắc Duẫn Anh, hay là Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, các nàng đều có tính cảnh giác cực cao, tuyệt sẽ không uống thứ mình không hiểu rõ, nhưng lúc này đây bởi vì đang ở chính địa bàn của mình, mới để xảy ra chuyện này.
Hoắc Duẫn Anh không ngừng đẩy Ấn Sư Mân, cảnh tượng xung quanh đều trở nên mơ hồ, khí lực cũng xói mòn đến không còn. thân váy trên người dễ như trở bàn tay bị xé rách, cùng với áo ngực cũng bị vứt qua một bên. Hoắc Duẫn Anh không ngừng thở phì phò, mà Ấn Sư Mân đã dùng sức vò ngực nàng, không chút nào thương tiếc nắm đầu ngực không buông.
"Không muốn.... Ấn Sư Mân... tỉnh táo lại đi...." Hoắc Duẫn Anh nhịn xuống run rẩy, toàn thân đều phát run. Dạng thuốc kích thích này, ban đầu chỉ khiến người sinh ảo giác, thees nhưng dược hiệu phát tác tăng cường, sẽ kích thích tất cả giác quan ở chung quanh thân thể lên gấp bội. Hoắc Duẫn Anh trong lòng cự tuyệt cùng người khác phát sinh quan hệ, thế nhưng mà....cái thứ thuốc đáng chết này...nhanh khiến nàng phát điên.
"Duẫn Anh, nếu như đây là mơ, liền mãi mãi đừng đánh thức tôi dậy" Ấn Sư Mân cúi đầu hôn cổ Hoắc Duẫn Anh, đầu lưỡi nóng hổi khẽ liếm trên cổ nàng, mà tay của nàng trượt xuống phía dưới, rơi vào trên đùi tinh tế của nàng, nhẹ vòng quanh. Trên da ngứa ngáy để Hoắc Duẫn Anh khó chịu vạn phần, nàng cảm thấy tay Ấn Sư Mân cách quần lót vuốt ve chỗ tư mật nhất của mình. Nơi đó...nơi đó không thể, nàng không thể....nàng không thể làm như vậy...mình không thể làm chuyện có lỗi với Diệp Lê San.
Hoắc Duẫn Anh dùng khí lực còn sót lại nắm chặt Ấn Kỷ Tuyền còn đang sững sờ, nàng hy vọng có thể giúp mình, chí ít đẩy Ấn Sư Mân ra cũng được, thế nhưng mà, tay của nàng vừa chạm vào làn da của Ấn Kỷ Tuyền, liền cảm thấy một trận nóng rực mãnh liệt. Ấn Kỷ Tuyền đích xác đẩy Ấn Sư Mân, ngược lại so với Ấn Sư Mân càng quá đáng hơn, cô ta đem nàng đặt lên ghế salon, không lưu tình kéo quần lót của nàng.
Hoắc Duẫn Anh nhíu chặt lông mày, nàng hoảng hốt nhìn thấy hai bóng người đè lên mình, bọn họ dùng hai tay dao động trên người mình, đem nhiệt lưu nóng hổi truyền qua cho mình. Hoắc Duẫn Anh run rẩy môi dưới, hai tay nàng bị nâng lên, bị cái gì đó buộc lại với nhau, rồi buộc lên tay ghế salon, nàng biết mình đại khái sẽ thế nào, nhưng không có năng lực phản kháng.
Không muốn....A San...Mau tới....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro