Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69:

Hoắc Duẫn Anh mặc dù nói muốn ra ngoài dùng cơm, lại bất quá chỉ là vì lòng tự trọng quấy phá mà lấy cớ. Từ trên giường lết xuống, hoàn toàn như trước đây không muốn ăn gì, liền ngay cả dục vọng gọi thức ăn tới cũng không có. Miệng của nàng sớm bị Diệp Lê San nuôi đến kén ăn, trước kia còn miễn cưỡng ăn đồ giao tận nơi, nhưng bây giờ đồ ăn giao tận nơi nàng khó mà nuốt xuống.

Nghĩ nghĩ, Hoắc Duẫn Anh vẫn là mở ra tủ rượu, lấy ra một chai nhỏ, nhìn phim hoạt hình nhàm chán, từ từ uống. Rất nhiều người từng nói, rượu là tiểu tiện nhân thích đối nghịch với người, người càng uống say, nó liền không chịu thoả mãn nguyện vọng của ngươi. Hoắc Duẫn Anh lung lay ly rượu, không rõ ràng cho lắm nhìn xem mình đã sớm quên anime tới đoạn nào, vậy mà cảm thấy có chút lạnh.

"Làm cái gì a, bất quá một mình mà thôi, mình chẳng phải đã sớm quen thuộc rồi không phải sao ?" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng lẩm bẩm, dần dần thừa dịp dưới tác dụng của rượu, mơ mơ màng màng tựa trên ghế salon. Đợi đến lúc nàng mở mắt ra, không thấy ly rượu ở trước mặt, thay vào đó là một ly sữa nóng. Hoắc Duẫn Anh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, lại nhìn bóng lưng bận rộn trong bếp, khinh thường cười lên

"Mình đây là làm sao vậy, coi như một mình, cũng không cần làm mơ, tỉnh lại đi, Hoắc Duẫn Anh" Hoắc Duẫn Anh nói như vậy, cầm ly sữa nóng uống một ngụm, nhưng mà sữa quá nóng khiến nàng không có hình tượng phun sữa ra. Là ai nói trong mơ không đau, đau như thế, căn bản không phải là mộng!

"Duẫn Anh, thế nào, có phải bị bỏng rồi không ?" Diệp Lê San không nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh lớn như thế còn uống sữa nóng bị bỏng, đầu lưỡi còn đầy sữa. Nhìn dáng vẻ người này chật vật. Diệp Lê San vội vàng chạy tới, quên lau tay. Giờ khắc này, tóc Hoắc Duẫn Anh loạn một bầy, đầy người đều là sữa, mà Diệp Lê San không khá hơn chút nào, trên tay thậm chí còn cầm miếng khoai tây chưa cắt xong

Dạng này trùng phùng quá mức đơn lại quá mức hí kịch, hoàn toàn không giống nhân vật chính trong phim truyền hình, Diệp Lê San thế mà không hiểu cảm thấy cuộc sống như vậy, mới là thứ nàng muốn.

"Chị sao lại về rồi? không phải nói..."

"Bởi vì nhớ em, cho nên chị trở về. Mặc dù bây giờ có chút không phù hợp, thế nhưng mà....Duẫn Anh...cùng chị hẹn hò đi"

Diệp Lê San cũng không biết sao mình chọn thời điểm không chút nào lãng mạn nói ra câu này, thế nhưng nàng muốn nói, muốn khẳng định rằng tình cảm với Hoắc Duẫn Anh đã không cho phép nàng chờ đợi thêm nữa. Có nhiều người như vậy ở trước mắt nàng muốn đoạt đi Hoắc Duẫn Anh, nàng đã không được là người đầu tiên, càng không phải là người lãng mạn nhất, liền để nàng bình thường nói ra câu này, ở thời khắc bình thường nhất.

"Hẹn hò ? em nói qua, chỉ coi là bạn giường, không tốt sao?" Nghe Diệp Lê San nói, Hoắc Duẫn Anh miễn cưỡng đè xuống bối rối trong lòng, nhẹ nói. Nàng không nghĩ Diệp Lê San sẽ trở về, sẽ còn nói lời này. Nói không động tâm là giả, những năm này, Hoắc Duẫn Anh đã cự tuyệt quá nhiều người nói với mình những lời này, nhưng duy chỉ có Diệp Lê San, để nàng không có cách nào trực tiếp nói ra.

"Duẫn Anh, chị rất chân thành hy vọng em có thể hẹn hò với chị. Bạn trên giường không cách nào thỏa mãn được em, không phải sao ? sau khi kết giao, em có thể nói nhiều lời bốc đồng, làm nhiều chuyện bốc đồng. Sẽ luôn tìm được lý do để chị ở bên cạnh em, cũng không mượn thú cưng để xua tan tịch mịch. Chị muốn sống cùng em, so với hiện tại tiến vào một bước"

Diệp Lê San chưa hề kiên định đích xác tin vào sự kiện , càng không có mãnh liệt hy vọng có thể giữ được người bên cạnh. Nàng biết mình còn chưa đủ mạnh mẽ, cũng biết mình làm thế là hèn hạ. Nàng triệt đường lui của Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, nàng vững tin Hoắc Duẫn Anh không đành lòng cự tuyệt mình, mà nàng cũng vững tin, cho dù trong lòng Hoắc Duẫn Anh có Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền, nhưng mình ắt không hề thiếu.

"A San, chị đừng như vậy, chị biết em không thể...." Hoắc Duẫn Anh có chút chân tay luống cuống, nàng không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ nàng muốn mình kể về chuyện ngày xưa, nói về quá khứ của nàng và Chung Tử Thanh ? nói lý do nàng không nghĩ chuyện hẹn hò ? nhưng những lời này nói ra, Diệp Lê San thật sẽ lui bước sao ? Hoắc Duẫn Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Diệp Lê San, trong lòng đã đó đáp án

Không, nàng sẽ không đồng ý

'Duẫn Anh, chị không biết em sợ cái gì, nhưng về sau chị sẽ không để em phải e ngại những thứ này. Đừng cự tuyệt chị, coi như cho em một cơ hội,. Trở thành người yêu của chị có được không ?" Diệp Lê San đến gần mấy bước, lẳng lặng nhìn Hoắc Duẫn Anh, ánh mắt của nàng tới gần, Hoắc Duẫn Anh thế mà có loại cảm giác không hiểu thấu nói không nên lời.

Nàng a, cho tới bây giờ, đều sợ lâu như vậy, nhưng hôm nay mới là thời điểm nàng sợ nhất. Rõ ràng đã lâu không có trải qua thời gian gian nan như vậy, rõ ràng đã chết tâm rồi, không nghĩ sẽ gặp chuyện tổn thương vì người khác. Thế nhưng mà, Diệp Lê San tại sao phải cùng mình hẹn hò chứ ? vạn nhất mình hại chết nàng thì sao ? vạn nhất mình là người đoản mệnh, nàng nếu chết rồi, Diệp Lê San sau này sẽ thế nào ?

Hoắc Duẫn Anh lắc đầu lui lại mấy bước, thế nhưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu của Diệp Lê San, lại giống như bị đóng băng, khí lực thân thể đều bị rút đi. Ở thời khắc này, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên có loại muốn thử một lần cuối cùng. Chính mình có phải sẽ tổn thương người nàng quan tâm không, có phải sẽ không sống qua năm ba mươi tuổi ? như vậy, Diệp Lê San có thể giúp mình vượt qua sao ?

Cuối cùng thử một lần, Hoắc Duẫn Anh nếu quả thực có cái gọi là trừng phạt, vậy thì mày sẽ gánh chịu thay Diệp Lê San, coi như....bồi thường...kéo nàng xuống địa ngục...."

"Em không biết làm cơm, không có thụ dọn nhà cửa, trừ uống rượu, cái gì cũng không biết" Hoắc Duẫn Anh vừa cười vừa nói, hốc mắt dần phiếm hồng, nước mắt thuận theo trượt xuống, Diệp Lê San lại cười, một lần nữa tới gần nàng.

"Không sao, chị biết làm cơm, biết thu dọn nhà cửa, cũng vì em thích uống rượu"

"Thế nhưng tính tình em không tốt, không thích đi làm, không thích xem báo, chán ghét yên tĩnh cùng tịch mịch, ở với em, chị có thể sẽ cảm thấy rất phiền phức cùng ầm ĩ "

"Không sao, tính tình chị tốt, cũng không thích đi làm, không thích đọc báo. Chán ghét ầm ĩ, nhưng chị không ghét em "

"Em bị người ta nói là sao xấu, có lẽ một ngày sẽ khắc chết chị"

"Chị cũng bị người ta nói là sát phu, có lẽ một ngày, em sẽ bị chị hại chết"

"Diệp Lê San, chị có muốn đi địa ngục với em không ?"

"Duẫn Anh, chỗ nào có em, với chị mà nói đều là thiên đường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro