Chương 66:
Lễ giáng sinh vốn là ngày lễ của phương tây, nhưng Hoắc Duẫn Anh lại ngoài ý muốn thích bầu không khí của nó, nếu như cùng ngày đổ một trận tuyết, vậy không gì tốt hơn. Có lẽ người nào cũng đều nghĩ như vậy, cùng ngày lễ giáng sinh, thật đúng rơi xuống trận mưa tuyết không tính là lớn. Đứng ở bên cửa sổ, Hoắc Duẫn Anh cầm ly sữa nóng mà Diệp Lê San pha cho nàng chậm rãi hớp một ngụm nhỏ, mùi sữa ấm áp lan tràn toàn thân, thấy thế nào đều giống như một ngày thanh thản, nếu như...trong phòng khách bây giờ không có Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân đang ngồi đó.
"A San, sao chị để cho mấy người này đi vào" đí tới một góc, Hoắc Duẫn Anh nhỏ giọng nói, hôm nay nàng vốn dự định cùng Diệp Lê San nướng thịt ngắm tuyết, ai ngờ trời còn chưa sáng, hai cái ôn thần này liền đến. Đối với việc Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền biết địa chỉ nhà mới của mình, Hoắc Duẫn Anh không chút nào kinh ngạc, dù sao bọn họ một người là mặt người dạ thú, một người là đại tỷ xã hội đen.
"Duẫn Anh, em nói vậy khiến tôi thương tâm lắm đó nha, tôi cùng A Mân muốn tới sớm bù đắp cho em lễ giáng sinh, em lại không vui nghênh đón tụi chị sao?" Hoắc Duẫn Anh nói thanh âm rất nhỏ, tự nhiên Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng có thể nghe được, Ấn Kỷ Tuyền nói, lấy ra cái hộp để một bên, hộp giấy hình chữ nhật được bao gói cực tinh xảo, sau khi mở ra, bên trong xuất hiện chính là một bộ dạ phục màu đỏ
"Duẫn Anh, bộ dạ phục này tôi đặc biệt vì em mà mua, rất thích hợp với em, cũng thích hợp cho hôm nay. Nếu như em có thể mặc, tôi sẽ thật cao hứng" con ngươi Ấn Kỷ Tuyền mang theo chờ mong, Hoắc Duẫn Anh lại nhịn không được trong lòng suy nghĩ, tôi tại sao phải làm cho cô vui vẻ, nhưng mà, suy nghĩ này vừa nhảy ra, nàng phát hiện không chỉ có Ấn Kỷ Tuyền, liền ngay cả Ấn Sư Mân cùng Diệp Lê San cũng có chút mong đợi nhìn mình.
Hoắc Duẫn Anh nhất thời ngây người, hoàn toàn không phát hiện ba người lúc này đạt thành nhận thức, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể cầm váy trở về phòng, quyết định mặc vào, không sai, chỉ mặc một chút thôi
"Bộ váy này rất thích hợp với nàng" Hoắc Duẫn Anh sau khi đóng cửa, Diệp Lê San mở miệng, Hoắc Duẫn Anh thích màu đỏ, cũng thích hợp với màu đỏ, dù bộ y phục này là Ấn Kỷ Tuyền tặng, nhưng Diệp Lê San từ đáy lòng hy vọng nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh mặc vào.
"Không chỉ là váy, tôi sẽ để cho Duẫn Anh biết, ai mới là người thích hợp nhất với nàng"
Ấn Kỷ Tuyền trên mặt nở nụ cười, ánh nhìn tràn ngập địch ý, thấy nàng cùng Ấn Sư Mân đều có chuẩn bị, Diệp Lê San cười cười, từ chối cho ý kiến. Lúc này, Hoắc Duẫn Anh thay quần áo xong cũng đi ra, đúng như tất cả mọi người suy nghĩ trong lòng, váy dài màu đỏ mặc trên người nàng, cơ hồ cùng nàng hòa thành một thể.
Gương mặt nàng trắng nõn xinh đẹp lại sạch sẽ, đôi môi đỏ nổi bật càng động lòng người, váy dài màu đỏ để Hoắc Duẫn Anh đẹp như một ngọn lửa, làm người vô pháp đem ánh mắt dịch chuyển ra khỏi người nàng. Bất luận là Ấn Sư Mân hay là Ấn Kỷ Tuyền, liền ngay cả Diệp Lê San đều có chút sửng sốt. Vẫn là Diệp Lê San trước hết phản ứng, nàng cười lấy từ tủ quần áo ra một cái túi, lấy ra một kiện áo choàng lông xù, tri kỷ khoác lên người nàng. Lại tìm một đôi giày cao gót màu đỏ, cúi người thay nàng mang vào. Hết thảy rõ ràng không có dự mưu, nhưng trùng hợp đến thiên y vô phùng.
"Nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị kỹ càng,chị đi rửa rau, phiền Ấn tiểu thư đi nhóm lửa bên ngoài " Diệp Lê San biết Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân không dễ dàng rời đi, cũng sớm chuẩn bị để bọn họ ở lại nơi này, nhà là của Hoắc Duẫn Anh, mặc dù nàng hy vọng ngày hôm nay chỉ có nàng và Hoắc Duẫn Anh, đáng tiếc nàng không có tư cách gì đuổi người.
Thấy Diệp Lê San đi vào phòng bếp bận rộn, mà Ấn Kỷ Tuyền cũng đi ra ngoài nhóm lửa. Ấn Sư Mân vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên ngồi bên cạnh Hoắc Duẫn Anh, giật lấy điều khiển từ xa trên tay nàng.
"Làm gì?" Hoắc Duẫn Anh thấy Ấn Sư Mân ngồi gần liền có chút cảnh giác, dù sao tên này có nhiều hành động bá đạo khiến người giận sôi, quả thực là tổng tài bá đạo Mary Sue liều mạng trong tiểu thuyết.
"Duẫn Anh, giáng sinh vui vẻ, đây là quà" Ấn Sư Mân từ trong ngực lấy ra dây chuyền, mà dây chuyền này, nàng sớm chuẩn bị mấy tháng trước, lại không nghĩ bây giờ có cơ hội đưa qua.
Hoắc Duẫn Anh nhận ra nhãn hiệu của sợi dây chuyền kia, là nhà thủ công chế tạo, mỗi một sợi dây chuyền trên thế giới chỉ có một cái, cũng chỉ có thân phận địa vị ở trình độ nhất định, mới có tư cách đặt hàng, giá cả tự nhiên cũng phi thường đắt đỏ. Kỳ thật Hoắc Duẫn Anh đã sớm nhìn ra, bất luận Ấn Kỷ Tuyền hay là Diệp Lê San, các nàng đưa quà, tựa hồ không phải dễ dàng có được.
Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên có cảm giác mình bị bao vây, rõ ràng chính nàng có tiền a, nhưng nàng không hề chuẩn bị cái gì, chí ít cũng phải cho nàng thời gian chuẩn bị. Không phải thì trực tiếp cho tiền nhỉ, thế nhưng tựa hồ lại có chút thô tộc ?
"Tôi giúp em đeo lên" lúc Hoắc Duẫn Anh đang sững sờ, Ấn Sư Mân đã vén tóc dài của nàng, đem dây chuyền đặt lên cổ nàng. Xúc cảm hơi lạnh truyền tới, nhưng càng thêm rõ ràng, Ấn Sư Mân thở ra khí tức. Mùi của nàng luôn luôn dễ ngửi, lành lạnh, băng băng, rõ ràng lại sạch sẽ.
Con mắt nàng nghiêm túc xinh đẹp, bên trong phản chiếu hình ảnh của mình, để Hoắc Duẫn Anh có chút thất thần, đến mức Ấn Sư Mân đã đưa mặt tới gần, sắp hôn nàng, nàng đều không thể không có phản ứng tránh né
"A Mân, em dạng này nhanh chân đến trước thế nhưng là không đúng nha"
"Ấn tiểu thư, cô đang định làm gì với bạn gái tôi vậy ?"
Đang lúc Ấn Sư Mân sắp hôn Hoắc Duẫn Anh, hai tiếng nói từ chỗ khác truyền lại giết chết ý định của nàng từ trong nôi, Nhìn Ấn Kỷ Tuyền hai tay cầm kiềm sắt, còn có Diệp Lê San cầm dao phay. Trên mặt các nàng đều nở nụ cười, thế nhưng mà...
"Tôi chỉ giúp Duẫn Anh đeo dây chuyền, không biết Duẫn Anh chuẩn bị quà gì cho chúng ta ?" Ấn Sư Mân vừa cười vừa nói, nhưng cố ý ở trên môi Hoắc Duẫn Anh cạn hôn một chút, bị nàng hỏi như vậy, Hoắc Duẫn Anh đờ đẫn nghĩ nghĩ, lại có cảm giác bất đắc dĩ. Là ai cho phép mấy người tự đến, tới thì tới, còn cho tôi quà, cho tôi quà cũng được, thế mà còn đòi quà ?
"Không chuẩn bị gì hết, cho mấy người tiền mặt nha" Hoắc Duẫn Anh có chút thờ ơ nói, quả nhiên lúc nàng nói xong, trừ Diệp Lê San, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đều đen mặt. Mắt thấy Ấn Kỷ Tuyền cầm kềm sắt đi tới chỗ mình, Hoắc Duẫn Anh có chút bất an lui về sau một bước, nhưng Ấn Kỷ Tuyền đã lấn lên, cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp. Nụ hôn này tiếp tục một phút, Hoắc Duẫn Anh cảm giác hơi thở mình kém chút bị Ấn Kỷ Tuyền cướp đi. Nàng che ngực, thở phì phò ngồi trên salon.
"Duẫn Anh, đây là quà của tôi, rất ngọt" Ấn Kỷ Tuyền nhẹ nói, ngâm nga bài hát ra ngoài tiếp tục nhóm lửa. Nhìn nàng đi, Ấn Sư Mân cũng không cam chịu yếu thế bưng lấy mặt Hoắc Duẫn Anh, cường ngạnh hôn lên, lần này so với Ấn Kỷ Tuyền còn lâu hơn, mà Diệp Lê San cũng đã quên tính thời gian. Nhìn bờ môi Hoắc Duẫn Anh bị hôn đến sưng đỏ, Ấn Sư Mân lúc này mới hài lòng đi ra ngoài, cùng Ấn Kỷ Tuyền châm lửa.
"A San, em...cái kia..." liên tiếp bị cướp ép hôn, Hoắc Duẫn Anh trên mặt đỏ bừng, mắt thấy Diệp Lê San cũng đi tới, Hoắc Duẫn Anh đã chuẩn bị tinh thần bị hôn, nhưng Diệp Lê San lại chỉ hôn một cái lên trán nàng.
"Duẫn Anh, quà của chị, ban đêm tìm em lấy"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro