Chương 65:
"Từ nay về sau, nơi này là nhà mới của chúng ta, sẽ không còn người không cần thiết tới quấy rầy" đứng trước căn biệt thự mới trùng tu xong, Hoắc Duẫn Anh cười nhìn Diệp Lê San phía sau lưng, có chút dương dương tự đắc nói. Một tháng trước, nhà Diệp Lê San bị Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân và Hoắc Sở Lan biết, ba người cơ hồ ngày nào cũng muốn tới.
Mới đầu chỉ là ăn một bữa cơm, về sau không ăn cơm cũng qua. Ấn Kỷ Tuyền âm thầm đến âm thầm đi cũng được đi, mà Hoắc Sở Lan mỗi lần tới đều bao lớn bao nhỏ đồ ăn. Ấn Sư Mân mỗi ngày đều đem một đoá hoa lớn đưa tới cửa. Hoắc Duẫn Anh chưa quên mình là mọt gạo của Diệp Lê San, cũng là bạn giường tạm thời, cứ như vậy ở trước mặt nàng giao lưu với người khác có chút thiếu đạo đức, rốt cuộc lại bị quấy rầy phiền phức về sau, Hoắc Duẫn Anh lúc này quyết định ở vùng ngoại ô mua căn biệt thự, dùng là nơi ở của chính mình, cũng coi như đền bù cho Diệp Lê San.
Hoắc Duẫn Anh dùng tiền từ trước đến nay đều vung tay quá trán, mua đồ càng như vậy. Rõ ràng chỉ có nàng cùng Diệp Lê San ở, mà mua căn biệt thự ba tầng, nhìn gian phòng vì người khác mà trang trí, Diệp Lê San không khó nhận ra. Hoắc Duẫn Anh là hoa tâm.; Chung quanh yên tĩnh, có vườn sau, có hoa có cỏ, có cây có lá. Một tầng bao gồm phòng khách, nhà bếp, cùng gian phòng đặt đồ trang trí, tầng hai cơ hồ là phòng ngủ, mà tầng thứ ba dùng kính xây dựng phòng.
Từ phòng có thể nhìn cảnh sát bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy được bên trong. Mà ở phòng kính chính giữa, là một bồn nước nóng lớn. bên trong rải đá cuội, ở cạnh tường khác có tủ rượu tủ thuốc của Hoắc Duẫn Anh.
"Em a, chúng ta chỉ ở hai người, sao lại mua lớn như thế" Diệp Lê San sờ sờ mặt Hoắc Duẫn Anh, nhìn con ngươi nàng sáng rõ, sau khi nghe mình nói thì ám hạ, nhịn không được hôn một cái, vội vàng đổi câu chuyện " Bất quá, mặc dù lãng phí một chút, thế nhưng chị rất thích, rất đẹp, quả nhiên Hoắc bà chủ phẩm vị đúng là không bình thường"
Diệp Lê San nhéo cái mũi Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Duẫn Anh không phải lần đầu bị gọi là Hoắc bà chủ, nhưng nàng luôn cảm thấy Diệp Lê San gọi là có cảm giác kỳ quái, cảm giác thành tựu thì không phải, nói là cảm giác hư vinh, tựa hồ chỉ có chút. Tóm lại Hoắc Duẫn Anh bị thổi phồng đến mức lâng lâng, nàng trực tiếp rót ly rượu, ngược lại để trên ghế salon.
"A San, giống như sắp tới tết nguyên đán rồi" Hoắc Duẫn Anh uống một ngụm nhỏ rượu, mỗi một năm tết nguyên đán, đối với nàng mà nói tựa hồ thời gian bình thường không có gì đặc biệt, nhưng năm nay có Diệp Lê San ở bên cạnh nàng, nàng tựa hồ có chút vui thú.
"Đúng vậy a, bất quá tết nguyên đán chị phải về nhà"
Diệp Lê San cũng biết thời điểm này không nên nhắc tới, nhưng nàng cảm thấy chí ít nói sớm cho Hoắc Duẫn Anh. Nghe Diệp Lê San nói muốn về nhà, trong lòng chờ mong thoáng chốc thất vọng, nhưng Hoắc Duẫn Anh không có biểu hiện ra ngoài, thậm chí cười càng thêm tự nhiên.
"Quê chị ở đâu ? thật giống như em không biết gì về chị, chị kể cho em chút đi" Hoắc Duẫn Anh nằm trên vai Diệp Lê San, nhẹ giọng hỏi, không còn rượu uống, nàng nghĩ muốn rót một ly, lại bị Diệp Lê San đè lại
"Chị vốn ở thành phố Lang Kỳ, về sau gặp chồng cũ, nên dọn về nơi này ở. Cha mẹ chị đều là giáo sư, đối với chị cũng rất nghiêm khắc, đối với bản thân cũng vô cùng nghiêm khắc"
"A, tóm lại chính là học sinh ba tốt, trưởng thành con đường trơn tru nhỉ" nghe Diệp Lê San mô tả, Hoắc Duẫn Anh nói chung đoán được nàng lớn lên ở một gia đình thế nào, nghĩ đến cha mẹ đã qua đời, Hoắc Duẫn Anh cười có chút miễn cưỡng,. Nàng đối với họ rất mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ tới vài chuyện lúc đã lớn, về phần khi còn bé xảy ra chuyện gì, đối với nàng chỉ là một mảnh màu đen.
"Ân, bất quá mỗi một lần trở về cha mẹ đều sẽ nói những lời không thú vị, nếu như có thể, chị muốn ở chổ này cùng em đón tết nguyên đán"
"Vậy liền ở lại bồi em đi" Hoắc Duẫn Anh ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu lộ là đùa giỡn, thấy Diệp Lê San thế mà đang suy nghĩ, Hoắc Duẫn Anh vội vàng đưa mặt nàng quay lại.
"Uy, em chỉ thuận miệng nói, chị đừng coi là thật, tết nguyên đán chị về nhà, vậy em có thể thảnh thơi tìm bạn bè đi chơi rồi, rất lâu không gặp, cũng rất nhớ bọn họ" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, điền nhiên như không có việc gì mở danh bạ trên điện thoại, nàng giữ rất nhiều số điện thoại, nhưng chia ra làm hai dạng, một bên là số những người nàng quen biết thân thiết như Diệp Lê San, An Thất Thất, Chung Tử Thanh. Mà phần khác thì là những số điện thoại, những cái tên, nàng có lẽ đã quên khi nào lưu, cũng quên họ là ai. Bất quá không quan trọng, các nàng bất quá là người xa lạ mà thôi.
"Ân, bất qua mấy ngày này chị chưa đi, chúng ta cùng đón lễ giáng sinh đi"
"A, vậy liền đi, dù sao em cũng là bạn giường hợp pháp của chị"
Hoắc Duẫn Anh loay hoay điện thoại, thấp giọng nói, thấy nàng cuộn người trên ghế salon, mặt bên tản mạn cực đẹp mắt, Diệp Lê San nhìn đồng hồ, ba giờ chiều, giờ mà làm, Duẫn Anh có thể nghỉ ngơi một tiếng, mình sẽ nấu cơm cho nàng, đợi nàng nghỉ ngơi tốt, tựa hồ không có gì thích hợp bằng.
"Duẫn Anh, làm đi, bộ dáng giờ của em rất khiến chị muốn làm gì đó với em" Diệp Lê San nhẹ nhàng sờ bụng bằng phẳng của Hoắc Duẫn Anh, một bàn tay khác cách quần ngủ vuốt ve chân thon của nàng. Bị Diệp Lê San chạm vào, Hoắc Duẫn Anh có chút nhũn ra, nàng ném điện thoại quay đầu nhìn Diệp Lê San, luôn cảm thấy mấy ngày nay, Diệp Lê San đối với bạn giường hợp pháp trên giường càng lúc càng thích ứng.
"Ừm...hiện tại làm, thế nhưng không có bầu không khí a"
"không sao, chỗ nào có em, nơi đó đều mỹ hảo như trong mộng"
"Chị nói như vậy em sẽ cho là chị thích em"
"Đúng vậy a, thích em lắm"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro