Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63:


sờ cái bụng ăn có chút quá no, Hoắc Duẫn Anh sầu mi khổ kiểm ngồi trên ghế salon, cảm thấy bữa cơm vừa rồi đúng là ác mộng. Nàng đã quên ai đã gắp thức ăn cho mình, đại khái mọi người đều lần lượt gắp đồ ăn cho nàng. Nghĩ đến mấy người kia một bộ em không ăn đồ ăn của tôi, tôi sẽ tiếp tục gắp đồ ăn cho em, Hoắc Duẫn Anh đời này cũng không muốn cùng bọn họ ăn cơm nữa.

"Duẫn Anh, cô cô đã về, chị đưa cái này cho Ấn tiểu thư một chút" lúc này Diệp Lê San bỗng nhiên đứng trước mặt nàng nói, nghe nàng nói muốn tặng quà cho người, mà còn là Ấn tiểu thư, Hoắc Duẫn Anh nhìn về phía cổng, liền thấy Ấn Kỷ Tuyền đứng ở chỗ đó giơ tay bái bai mình, mà Ấn Sư Mân thì đứng ở ban công hút thuốc, tựa hồ không có ý định rời đi.

"A, vậy chị đi đi" Cảm thấy Diệp Lê San nói muốn tặng đồ cho người cơ hồ cũng không đơn giản như thế, Hoắc Duẫn Anh tự nhiên không hỏi nhiều, thấy nàng nhìn ra cái gì, Diệp Lê San cũng không giải thích, mà mặc áo khoác, cùng Ấn Kỷ Tuyền bấm nút thang máy, một chút xíu đi xuống.

Âm thanh giày cao gót hai người giẫm lên mặt đất tạo nên những tiếng thanh thuý, tiếng vang lạch cạch lạch cạch có chút êm tai. Diệp Lê San trên mặt từ đầu đến cuối nhoẻn nụ cười yếu ớt, ra đến bên ngoài, hai người hít một hơi sâu. Ấn Kỷ Tuyền lấy ra bao thuốc, chậm rãi rút một điếu, nàng không có đưa cho Diệp Lê San, cũng biết Diệp Lê San không hút thuốc.

"Ấn tiểu thư muốn nói gì với tôi?" Diệp Lê San nhẹ giọng hỏi, nàng cảm thấy Ấn Kỷ Tuyền kêu mình tiễn nàng, tuyệt không đơn giản như vậy.

"Cô thích nàng đúng không ? Diệp Lê San đã hỏi trực tiếp, Ấn Kỷ Tuyền cũng sẽ không lòng vòng, nàng gọn gàng dứt khoát hỏi. cho dù đối với việc Hoắc Duẫn Anh cùng Diệp Lê San ở bên nhau cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng có lẽ ít nhiều rõ ràng Diệp Lê San vì sao lại để Hoắc Duẫn Anh tuyển chọn.

"Tôi thật sự thích nàng, nhưng nàng hiện tại không biết, tôi cũng tạm thời không nói ra."

"Vì sao?" Ấn Kỷ Tuyền nghe Diệp Lê San nói, nhíu mày hỏi.

"Không có vì sao, bởi vì như bây giờ, mới là phương thức tốt nhất để chúng tôi ở chung, Duẫn Anh chọn chỗ này để tỉnh táo lại, cho nên tôi không cần thiết tạo thêm chuyện để nàng buồn rầu"

Diệp Lê San nói rất nhẹ nhõm, lại có ý riêng, cảm thấy mình sẽ khiến cho Hoắc Duẫn Anh thêm phiền não, Ấn Kỷ Tuyền cũng không phủ nhận, cho dù nàng thừa nhận, Diệp Lê San có vài phương diện đích xác so với mình tốt hơn, nhưng nàng vẫn là câu nói kia, sẽ không từ bỏ.

"Diệp tiểu thư, hy vọng cô chiếu cố nàng thật tốt, tôi sẽ cướp nàng trở về"

"Rửa mắt mà xem" Nói đến đây, câu chuyện kết thúc, hai người từ đầu đến cuối mặt mỉm cười, nếu không nghĩ rõ các nàng đối thoại, thậm chí sẽ cho là hai người là bạn thân. Ấn Sư Mân đứng ở ban công nhìn Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San, liền dập tắt thuốc lá, quay đầu nhìn Hoắc Duẫn Anh ngồi trên ghế salon vò bụng xem tivi, chậm rãi đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng.

"ăn đến khó chịu hả?" Ấn Sư Mân không có nói gì thêm, mà sờ lên bụng Hoắc Duẫn Anh, nhẹ nhàng xoa mấy lần. Hoắc Duẫn Anh không nghĩ nàng bỗng nhiên làm thế, lập tức có chút không tự nhiên. Nàng thế nhưng nhớ kỹ, hai người gặp mặt lần cuối, người này thế mà cưỡng gian mình.

"Ấn tiểu thư, cô không đi sao ? chị của cô đã đi rồi" Hoắc Duẫn Anh tức giận nói, không ngừng đổi kênh truyền hình, cuối cùng dừng ở tiết mục mua sắm ồn ào " Chỉ đi là chỉ đi, tôi đi là tôi đi, mặc dù chúng tôi cùng đến, nhưng không có nghĩa chúng tôi cùng đi. Duẫn Anh, chuyện đêm hôm đó...."

"chưa bao giờ chiết khấu, giảm giá cực thấp như vậy ! mọi người còn chần chờ cái gì !" đang lúc dâm nói được nửa câu, TV phát ra âm thanh rất lớn, là những lời quảng cáo khó chịu, Ấn Sư Mân nhíu mày nhìn Hoắc Duẫn Anh không thèm để ý tới mình, hơi khẽ nâng tay lên, lấy đi điều khiển trong tay nàng, trực tiếp bấm tắt tivi. Ấn Sư Mân làm mọi chuyện nhanh gọn trôi chảy không do dự, giống như làm một chuyện vô cùng bình thường

"này, cô làm gì..." " Tôi chỉ hy vọng Duẫn Anh có thể nghiêm túc nghe lời tôi nói tiếp theo, cho tôi một phút, tôi nói xong sẽ đi" Ấn Sư Mân vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên môi Hoắc Duẫn Anh. Lòng bàn tay có chút lạnh, bị nàng chạm quả nhiên Hoắc Duẫn Anh trung thực một chút, nàng an tĩnh nhìn Ấn Sư Mân, mà Ấn Sư Mân cũng nhìn nàng.

"Duẫn Anh, ngày đó tôi biết tôi rất quá đáng, tôi không muốn giải thích gì cả, cũng không muốn lấy cớ. Có lẽ tôi về sau còn làm những chuyện ép buộc em, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ tổn thương em, càng không nghĩ đem em tặng cho bất kỳ kẻ nào. Có lẽ em không thích nghe như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi sẽ khiến em trở thành của tôi, vô luận em có nguyện ý hay không "

Ấn Sư Mân nói xong, lúc Hoắc Duẫn Anh đang ngây người liền hôn nàng, nàng không có trực tiếp hôn mình mà hôn lên ngón tay đặt lên môi. Hơi thở hai người bởi vì quá gần mà hoà quyện, Hoắc Duẫn Anh sững sờ nhìn Ấn Sư Mân nói xong cũng thật rời đi, nghĩ nửa ngày mới hiểu nàng nói cái gì.

Đại khái chính là, ngày đó cưỡng gian em là lỗi của tôi, nhưng tôi về sau còn cưỡng ép em nữa, em không vui cũng được, nhưng em là của tôi. Đem lời của Ấn Sư Mân kiến giải một lần, Hoắc Duẫn Anh nháy mắt có xúc động muốn đánh chết Ấn Sư Mân. Lời gì a, cô cưỡng ép thì có lý sao ?

"Duẫn Anh, còn chưa ngủ" Diệp Lê San nhẹ giọng hỏi, giả vờ ngủ bị vạch trần, Hoắc Duẫn Anh cũng không cần thiết giả vờ tiếp, mà khẽ ừ đáp lại. Ngay sau đó nàng cảm thấy Diệp Lê San ôm mình càng chặt hơn, cũng đem mặt tựa vào sau lưng mình.

"Duẫn Anh, đột nhiên chị rất sợ, đêm nay chị mới phát hiện, nguyên lai chị cũng sẽ biết sợ chút chuyện. Bọn họ rất tốt, rất thích em. Cho nên chị sợ họ sẽ cướp em đi, suy nghĩ như vậy, có phải quá ngây thơ rồi không?" Diệp Lê San thấp giọng nói, dù nàng chưa từng nói thích với Hoắc Duẫn Anh, mà quan hệ các nàng cũng không hề có lập trường cùng tư cách, nhưng Diệp Lê San vẫn nói ra.

"Không có, mỗi người đều biết sợ những chuyện chưa xảy ra mà, em cũng biết. A San, thật xin lỗi, em tựa hồ luôn ở nhà chị gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho chị" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, xê dịch ra đằng sau, càng thêm tới gần Diệp Lê San. Cảm thấy tay của nàng bên hông nhẹ nhàng sờ lấy, xuyên qua váy ngủ, xoa đỉnh ngực của mình. Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại không có cự tuyệt mà thuận theo phản ứng cơ thể, thoải mái hừ nhẹ ra tiếng.

"Duẫn Anh, có thể chứ?" Diệp Lê San thật đang trưng cầu ý kiến của Hoắc Duẫn Anh, nếu như Hoắc Duẫn Anh nói một chữ không, nàng liền không tiếp tục nữa. May là Hoắc Duẫn Anh không có cự tuyệt, cũng không có trả lời mà đè lên tay mình, ép xuống phía dưới. Đây là câu trả lời tốt nhất, so với bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều trực tiếp hơn.

Diệp Lê San không để Hoắc Duẫn Anh quay qua, mà từ phía sau nhẹ nhàng kéo quần lót của nàng, từ phía sau sờ lên chỗ mềm mại. Nơi đó cực ẩm ướt, vẻn vẹn chốc lát, liền đã làm tốt chuẩn bị để dung nạp. Diệp Lê San dò xét vươn ngón tay, một chút xíu, ôn nhu mà chậm rãi tiến vào, nhìn Hoắc Duẫn Anh giống như mèo con cuộn mình trong ngực, tâm cũng nhận được thỏa mãn cực lớn.

Mặc dù có nhiều người thề nguyền son sắt cướp mất em khỏi chị, nhưng bây giờ em là của chị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro