Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62:

Dùng sức cắn quả táo trong tay, phát ra tiếng vang giòn răng rắc, Hoắc Duẫn Anh nhìn Ấn Kỷ Tuyền bên cạnh đang uống cà phê, lại nhìn Diệp Lê San ở trong nhà bếp bận rộn cùng với Ấn Sư Mân, hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sao lại biến thành thế này. Hai tên này không hiểu sao muốn ở lại ăn cơm, mà Diệp Lê San thế mà không có cự tuyệt ngược lại đồng ý, mà điều làm nàng càng không nghĩ tới chính là, Ấn Sư Mân nhìn bề ngoài không giống như người biết làm bếp, thế mà.....thế mà biết nấu cơm...lại còn làm rất giống.

Nàng kéo lên ống tay áo, lộ ra cúc áo màu kim sắc, cho tới bây giờ đều lưng eo thẳng tắp, cho dù lúc làm ăn cũng là như thế. nàng một tay đặt lên dây nịt , đem gia vị bỏ vào trong nồi, lại thuần thục đảo nồi, động tác gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc gọn theo hành động của nàng thỉnh thoảng lắc lư. Không thể không thừa nhận, làm mẫu cô gái được mọi cô gái yêu thích, thấy cảnh này, Hoắc Duẫn Anh trong lòng vậy mà có chút sắc tâm.

mà so với Ấn Sư Mân soái khí, Diệp Lê San càng giống hiền lê lương mẫu ôn nhu, nàng làm việc đúng trình tự rất chậm chạp, lại rất cẩn thận, kéo tóc lên, không lộn xộn cũng không rơi xuống. Thấy hai người trầm mặc không nói gì làm bữa tối, nhưng lại rất ăn ý không có quấy rầy đối phương. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy nơi đó chính là chiến trường của các nàng, là nơi không cách nào tới gần.

"Duẫn Anh, chuyện ngày đó tôi rất xin lỗi, tôi không nên tùy ý phán xét em, hy vọng em có thể bỏ qua lời tôi đã nói" Ấn Kỷ Tuyền yên tĩnh một hồi, nhẹ nhàng nói với Hoắc Duẫn Anh. Thấy nàng còn đứng đắn xin lỗi như thế, Hoắc Duẫn Anh gật gật đầu, kỳ thật ngày đó Ấn Kỷ Tuyền nói, nàng cũng nhanh quên mất. Cho tới nay nàng nghe không ít lời khó nghe, nếu như cái nào cũng ghi nhớ, chính nàng cũng thấy mệt mỏi.

"Còn có chính là, tôi rất thích em, coi như em có ánh nhìn với A Mân hay Diệp tiểu thư hay tôi giống nhau, tôi cũng không từ bỏ" Ấn Kỷ Tuyền cười cười, trên mặt biểu lộ cực kỳ tự tin. Nhìn nàng quyết định chủ ý, Hoắc Duẫn Anh thở dài, cũng không biết nên nói gì cho phải. Nàng cảm thấy mình năm nay vận rủi cùng số đào hoa giống như nhiều vô cùng, thật chẳng lẽ chính là nhanh đến ba mươi rồi sao ? Không, nàng rõ ràng còn bốn năm nữa mà

"Tôi..." Hoắc Duẫn Anh muốn nói gì đó, lúc này lại truyền tới tiếng chuông cửa, nàng đi qua mở cửa, liền thấy người nàng không muốn nhìn thấy nhất ở thời điểm này, Hoắc Sở Lan.

"Cô cô làm gì ở đây?" Hoắc Duẫn Anh làm sao cũng không nghĩ tới Hoắc Sở Lan sẽ tới lúc này, hết lần này đến lần khác trong tay còn cầm nhiều túi thực phẩm, lần này đích xác náo nhiệt

"Duẫn Anh cứ như vậy không muốn thấy cô cô sao? mấy ngày nay không gặp con, cô cô rất nhớ con" Hoắc Sở Lan không chút khách khí đi vào, khi nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân thì hơi sững sờ, nhìn qua nhìn lại, Diệp Lê San lúc này đi ra, đem đồ ăn đặt lên bàn.

"cô cô cũng tới, đúng lúc, hôm nay Duẫn Anh có hai người bạn tới chơi, cùng ăn đi"

Diệp Lê San gọi Hoắc Sở Lan là cô cô, còn nhấn mạnh thân phận bạn bè của Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, thấy Hoắc Duẫn Anh một bộ khó chịu, mà Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng ăn quả đắng, Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác được, Diệp Lê San giống như đang khơi mào một chuyện ghê gớm.

Đồ ăn lần lượt được mang lên, Hoắc Duẫn Anh tự động ngồi bên cạnh Diệp Lê San, Hoắc Duẫn Anh lại đi theo ngồi cạnh, đối diện là Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền ngồi chung, các nàng nhìn hành động của Hoắc Sở Lan, trong mắt lóe lên một tia đề phòng.

"Duẫn Anh, con ăn nhiều chút, đây là món lúc bé con thích ăn nhất" Hoắc Sở Lan mang tới không phải cái khác, mà là quà vặt của khu nam Gia Hải Thị, Hoắc Duẫn Anh đã từng thích ăn, nhưng không phải vì nàng thích, mà vì Chung Tử Thanh thích, nàng cũng dần dần thích, cho nên khi Chung Tử Thanh không còn, Hoắc Duẫn Anh liền chưa ăn qua.

"Ân" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng đáp, lại không đụng đến thức ăn Hoắc Sở Lan cho mình, nàng cúi đầu ăn cơm, lúc này, Diệp Lê San bỗng nhiên đụng vai của nàng, đem một cục đậu hũ đặt trên miệng nàng. động tác này bởi vì hai người chung đụng với nhau đã sớm thành thói quen, nhưng ở trong mắt người khác thì không giống như vậy.

"Duẫn Anh cùng Diệp tiểu thư quan hệ rất tốt" Ấn Kỷ Tuyền vừa cười vừa nói, rõ ràng rất bình thường, lại mang cảm giác lời nói có dấu dao, để phía sau lưng Hoắc Duẫn Anh mát lạnh. Bỗng nhiên, Ấn Sư Mân đứng lên. Đang lúc Hoắc Duẫn Anh cho là nàng muốn làm gì kinh thiên cử động, nàng chỉ là đứng lên lấy bát của Hoắc Duẫn Anh, đem một chút thức ăn trên bàn bỏ vào bát của nàng, một lần nữa đặt trước mặt nàng.

"Đừng chỉ ăn cơm nhiều, ăn thêm chút thức ăn đi" Ấn Sư Mân nhàn nhạt nói, lại không như ngày thường lạnh lùng, ngược lại có chút cảm giác ôn nhu. Tiếp đó, Hoắc Duẫn Anh đếm không hết thức ăn bị gắp vào trong chén, nàng sững sờ nhìn đồ ăn chồng chất như núi, căn bản không biết nên ăn gì trước.

Dạng sự tình này...sau này sẽ không mỗi ngày tiếp diễn chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro