Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58:


Sáng hôm sau, Hoắc Duẫn Anh lúc tỉnh lại, lại phát hiện Diệp Lê San không có bên cạnh, sờ bên cạnh có chút lạnh lẽo, Hoắc Duẫn Anh co ro thân thể, đem mặt chôn trong gối.

Nàng cùng Diệp Lê San đã làm, cuối cùng phá vỡ giới hạn bạn bè. Mình mượn rượu mượn vô số cớ, lại một lần phóng túng mình. Mà sau khi thanh tỉnh, chính là xấu hổ. Hoắc Duẫn Anh không biết nên làm sao cùng ở chung với Diệp Lê San, nàng nên xin lỗi hay là mau chóng dọn ra ngoài ? Diệp Lê San sẽ chán ghét mình sao? chán ghét đến mức không làm được cả bạn bè ?

Ngay lúc Hoắc Duẫn Anh đang suy nghĩ lung tung, cửa ngoài phòng bị mở ra, nghe thanh âm Diệp Lê San trở về, Hoắc Duẫn Anh nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi dậy mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài. nàng không thể cứ trốn trong phòng, sống hay chết, đều phải có kết quả.

"Em tỉnh rồi hả? chị mua bữa sáng, đến ăn chút đi" Hoắc Duẫn Anh nghĩ khác , Diệp Lê San cũng không có biểu hiện xấu hổ gì, ngược lại so với bình thường không có gì khác. Nhìn nàng đi vào nhà bếp, đem cháo mua được bỏ vào chén, lại lấy ra một ít bánh ngọt. Hoắc Duẫn Anh đưa tay nhận lấy, nhưng Diệp Lê San rõ ràng tránh ra đằng sau. Động tác nhỏ này không thoát được mắt của Hoắc Duẫn Anh, trên mặt nàng biểu lộ cứng đờ, lại lập tức thoải mái cười cười.

"A San, chuyện tối qua, em xin lỗi" Hoắc Duẫn Anh cúi đầu nhẹ nói, Diệp Lê San nghe nàng nói thì dừng động tác đang làm, không có ý định trả lời lại tiếp tục nói " Chúng ta...đều là người trưởng thành, cho nên chuyện tối hôm qua, chúng ta cứ xem là quá khứ đi" Hoắc Duẫn Anh biết mình nói như vậy không sai, mà nàng cũng không hy vọng các nàng làm tới mức này, nhưng khi nhìn thấy Diệp Lê San nhẹ gật đầu, xem như ngầm thừa nhận, trong lòng nàng không tránh khỏi run rẩy một phen.

Quả nhiên, mình bị nàng chán ghét rồi.

"Em lát nữa sẽ dọn đi, những ngày này làm phiền chị rồi" Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình không còn bất kỳ lý do nào tiếp tục ở lại nhà Diệp Lê San, dạng này chỉ khiến nàng gia tăng phiền nào không cần thiết.

"ừ" Diệp Lê San từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, nghe Hoắc Duẫn Anh nói muốn dọn đi, cũng chỉ nói được một từ "ừ". Bầu không khí trở nên yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến quỷ dị. Hoắc Duẫn Anh lúc đầu cũng không muốn ăn, ngay cả che dấu tâm tình cũng không muốn làm. Nàng đứng lên đi vào phòng thu thập đồ đạc không có nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà Diệp Lê San.

Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn Diệp Lê San ở trong phòng khách, có chút tự giễu cười, chậm rãi đẩy cười đi ra ngoài. Xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe, Hoắc Duẫn Anh phát hiện, giống như bất kỳ ở chỗ nào, đều không phải chỗ mình dung thân. Từ đầu đến cuối không có được cái gì, mà người nàng quan tâm, sẽ không kịp chờ đợi rời khỏi nàng.

"A San, hẹn gặp lại" Hoắc Duẫn Anh nói xong, chậm rãi lái xe rời khỏi, trên đường dần dần ướt át, mới đầu vẫn tưởng là mưa nhỏ, cuối cùng mưa lớn đến độ ngay cả con đường cũng không thấy rõ. Hoắc Duẫn Anh mờ mịt lái xe, không biết nên đi đâu. nàng đi khắp nơi không có mục đích, giống như là cô hồn dã quỷ, trên thực tế cũng đúng là như thế.

Cuối cùng, nhìn thấy nghĩa trang hoang vu, Hoắc Duẫn Anh vẫn là dừng xe lại, đội mưa đi ra ngoài. Mộ đất dưới cơn mưa càng thêm quạnh quẽ, so với bất kỳ lúc nào đều yên tĩnh hơn. Nước mưa ướt nhẹp tóc, Hoắc Duẫn Anh vươn tay ra, đi đến trước mộ bia quen thuộc kia, an tĩnh đứng nhìn.

Mình quả nhiên vẫn là kẻ hèn nhát, mỗi lần mình sợ hãi, đều muốn tới làm phiền Chung Tử Thanh. Luận văn tốt nghiệp của nàng cũng là nhờ Chung Tử Thanh, còn không cho lên giường để uy hiếp nàng, nàng mới bằng lòng giúp mình viết. Hoắc Duẫn Anh nhàn nhạt cười cười, đưa tay sờ lên ba chữ Chung Tử Thanh trên mộ bia.

"A Thanh, em vẫn là nhát gan như vậy, có phải không còn chị, em không làm gì được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro