Chương 54:
Hoắc Duẫn Anh từng gặp nhiều vụ nhất khiếu vất thông, đừng đề cập đến mấy tiệc chúc thọ yêu cầu cao, cho nên nàng có thể làm là khoang tay đứng một bên xem, khi Diệp Lê San muốn đưa cái gì cho nàng. Diệp Lê San không chỉ làm xong bánh gato, còn làm nhiều món ăn ngón, cũng rất thuận buồm xuôi gió. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy Diệp Lê San chính là vạn năng, tướng mạo đẹp, tính tình tốt, ngoại trừ uống rượu đánh nhau thì không có gì Diệp Lê San không biết làm.
"Duẫn Anh sao nhìn chị như vậy?" thấy Hoắc Duẫn Anh nhìn mình ngẩn người, Diệp Lê San mới đặt sushi vừa gói xong lên thớt, rất nhanh, cả bàn đều là thức ăn kiểu Nhật bày trước mặt Hoắc Duẫn Anh. Nàng chép chép miệng, chỉ cảm thấy lúc này nếu có rượu uống thì tốt hơn, thế nhưng nàng biết nhà Diệp Lê San không có rượu, mà Hoắc Sở Lan đang ở đối diện, mình không tiệm qua lấy rượu.
Diệp Lê San tựa hồ nhìn ra khát vọng của Hoắc Duẫn Anh, nàng biết người này tới nhà nàng ở lâu nay rất cố gắng không hút thuốc không uống rượu, mặc dù nàng không hút thuốc hay uống rượu, nhưng người rõ ràng đã quen hút thuốc uống rượu sẽ không khỏi có cảm giác không thoải mái, cho nên sớm vừa rồi, nàng có mua một chai rượu.
"Duẫn Anh, em chắc đang thèm cái này hả" Diệp Lê San vào nhà bếp lấy chai rượu ra cho Hoắc Duẫn Anh, nàng không biết Hoắc Duẫn Anh có thích loại rượu này không, nhưng chai rượu được chế tạo bằng sứ màu xám, nàng nhìn thích kiểu dáng này nên mua về.
"A San, chị đến cùng còn có gì không biết không" Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới Diệp Lê San sẽ chủ động mua rượu cho mình, cơ hồ sững sờ tại chỗ. Nàng bình thường rất ít khi thanh tỉnh, nhưng uống bao nhiêu cũng có chút liên quan, rượu trắng đa số thanh đạm nhưng hậu quả lại nặng, Hoắc Duẫn Anh gần đây không có uống rượu đã nghẹn muốn chết, chai rượu này đối với Hoắc Duẫn Anh mà nói, quả thực là cứu tinh.
"Chuyện liên quan tới Duẫn Anh, chị đều biết hết" Diệp Lê San vừa cười vừa nói, đem vật trang trí cùng chai rượu dọn xong, vì không muốn để Hoắc Duẫn Anh tịch mịch, chính nàng cũng tự rót một chén nhỏ, mùi rượu thanh hương từ miệng chai tràn ra, nghe cũng không khó ngửi. Diệp Lê San nhẹ khẽ húp một miếng, phát hiện mùi rượu này không cay đắng như nàng tưởng tượng, ngược lại hoàn toàn, có chút trong veo, khiến cho nàng nhịn không được húp một ngụm nhỏ nữa.
"A San, cám ơn chị" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, cười uống nửa ly rượu, ai ngờ nàng vừa uống xong lại bị Diệp Lê San nhét một miếng sushi lớn vào miệng, nàng vô tội ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt răn dạy của Diệp Lê San.
"Duẫn Anh, nếu em uống nhiều như vậy, sau này chị sẽ không mua cho em" Diệp Lê San không muốn Hoắc Duẫn Anh uống quá nhiều, dù không biết Hoắc Duẫn Anh đến cùng có chuyện gì, nhưng quan hệ với Hoắc Sở Lan vừa náo vừa cứng rắn, thế nhưng mấy ngày nay ở chung, Diệp Lê San biết Hoắc Duẫn Anh vào ban đêm đều gặp ác mộng.
Mới đầu nàng sẽ bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, sau đó muốn mình an ủi mới ngủ tiếp được, nhung mấy ngày nay nàng sợ đánh thức mình, dứt khoát không ngủ hoặc là uống thuốc ngủ để chìm vào mộng, có đến vài lần Diệp Lê San muốn nói chuyện với Hoắc Duẫn Anh, nhưng thuỷ chung không tìm được cơ hội.
"Ân, em sẽ uống từ từ, cũng không uống nhiều đâu" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, hai con mắt híp lại, giống như mèo con ăn từng miếng sushi trong mâm, thấy nàng hôm nay trung thực như thế, Diệp Lê San cũng cười uống nhiều một chút. Kết quả cuối cùng chính là hai người ăn sushi không nhiều lắm, mà chai rượu đã cạn đến đáy.
Rượu trắng hậu kình rất mạnh, tận đến giờ phút này, Diệp Lê San mới hiểu được lời này, nàng mới uống tầm hai lý, có chút choáng đầu, mà Hoắc Duẫn Anh uống ròng rã hơn nửa bình, nhưng dáng vẻ chưa hề thoả mãn. Hai người ngồi trên ghế salon, xem phim truyền hình nhàm chán, các nàng không ai để ý tới bộ phim, mà dựa vào vai nhau ngẩn người.
"Duẫn Anh, em có thể kể cho chị biết chút chuyện của em không?" sau một lát, Diệp Lê San nhịn không được nhẹ hỏi, nàng cảm thấy Hoắc Duẫn Anh là người có quá khứ. nàng giấu rất nhiều bí mật, giấu rất nhiều chuyện không muốn người khác biết. Diệp Lê San cũng không biết mình là làm sao, vì sao đối với người xa lạ sinh ra hứng thú lớn như thế.
Ban đầu nàng đối với Hoắc Duẫn Anh hơn phân nửa là hiếu kỳ, quen thân rồi lại có chút yêu thương nàng. Diệp Lê San cho không cho là hướng tính của mình lại thay đổi nhanh như vậy, thế nhưng nàng không phủ nhận mình có hảo cảm với Hoắc Duẫn Anh. dù sao không có ai sẽ đối tốt với một người mà không cần hồi báo, Diệp Lê San cảm thấy là do mình quá tịch mịch, mới đặc biệt muốn giữ lại Diệp Lê San.
"Em hả? quá khứ của em, kỳ thật không có gì đặc biệt, bất quá chỉ là....có nhiều chuyện ai cũng sẽ phải trải qua mà em thì trải qua quá sớm thôi" Hoắc Duẫn Anh hời hợt nói, nhưng Diệp Lê San rõ ràng có thể cảm giác được thân thể của nàng phát run. nàng giơ tay ôm vai Hoắc Duẫn Anh, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Không muốn nói cũng không cần nói" Diệp Lê San biết Hoắc Duẫn Anh không nguyện ý kể những chuyện này, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
"không có gì, kỳ thật em luôn cảm giác cũng chả có gì. Sớm muộn gì cũng sẽ phải trải qua không phải sao? cha mẹ sẽ rời đi, người yêu cũng sớm muộn gì một ngày rời khỏi mình, còn có một mình , sớm muộn gì cũng phải chết. Hết thảy đều sẽ xảy ra, bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là những chuyện này đều đến quá sớm, để em chút thời gian chuẩn bị cũng không có"
Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, cái mũi mỏi nhừ, lại nở nụ cười. nàng cảm thấy mình cơ hồ dùng hơn hai mươi năm, trải qua những chuyện mà người ta mấy chục năm mới phải trải qua. Người nàng quan tâm đều rời bỏ nàng, cũng bao gồm Hoắc Sở Lan. Cô ấy rõ ràng là cô cô của mình, lại đối với mình làm loại chuyện đó, Hoắc Duẫn Anh mỗi lần nghĩ đến, đều nhịn không được phải bật cười. nàng hiện tại một thân một mình, cũng rất tốt.
"Duẫn Anh, nên làm thế nào mới khiến em cảm thấy tốt một chút?" Diệp Lê San cảm thấy mình nhất định là say rồi, nếu không nàng sao lại hỏi ra những lời này, một mình thì làm sao có thể giải quyết được chuyện gì. Diệp Lê San là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ở một số phương diện mà nói, nàng đều yêu cầu ở mức hoàn mỹ nhất. Cho nên làm việc luôn chu đáo, không hi vọng chừa lại nửa điểm tì vết.
Thế nhưng đối mặt với Hoắc Duẫn Anh, nàng tìm không thấy lý do để giải thích hành động của mình mấy ngày hôm nay, thậm chí hiện tại cùng nàng mặt đối mặt, nhìn con mắt nàng có chút mê lý, trái tim của mình vì cái gì đập nhanh như vậy, rõ ràng đều là phụ nữ với nhau...chính mình....vẫn luôn thích đàn ông.
"Chị thật nghĩ vậy sao? Diệp Lê San đừng đối với em tốt như vậy, em sẽ không ở bên ai, sẽ không thích ai, em tìm những người con gái kiai, chỉ là muốn ân ái cùng họ, Ấn Sư Mân, Ấn Kỷ Tuyền, đều giống nhau" Hoắc Duẫn Anh cố ý nói về bản thân xấu xa, muốn trốn tránh con mắt của Diệp Lê San. nàng biết mình sắp điên mất, rất muốn phát tiết, ai cũng tốt liền xem như Ấn Kỷ Tuyền hoặc là Ấn Sư Mân đến tìm nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Chí ít làm chuyện đó, nàng liền thu được chút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
"Duẫn Anh, chị không biết...chị chỉ là...chỉ là rất hiếu kỳ...chị suy nghĩ...." Diệp Lê San có chút bất đắc dĩ nói, nàng cảm thấy mềm cả người, hoặc là nói thân thể không bị khống chế hướng về phía Hoắc Duẫn Anh. nàng hôn nàng, lưỡi của phụ nữ so với đàn ông không giống nhau, mềm mại tinh tế, tràn ngập sự gợi cảm đặc hữu nữ tính.
Diệp Lê San cảm thấy mình nhất định điên rồi, nếu không lại hôn đến si mê như thế, nàng cảm thấy miệng Hoắc Duẫn Anh chính là món ăn ngon nhất hiện tại, để nàng mê muội, để nàng không nghĩ buông ra.
"A San...em...." Hoắc Duẫn Anh còn lại một chút lý trí, nàng biết mình hẳn là nên đẩy Diệp Lê San ra, Diệp Lê San thích đàn ông, mình không nên cùng nàng làm mấy chuyện này, nhưng tiếng nói trong lòng nàng lại muốn nàng tiếp tục, dạng khát vọng này, từ trước đến giờ là lần đầu tiên nàng cảm nhận được trong đời.
"Không biết, em cũng không biết, thế nhưng mà...em rất khó chịu" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, nàng có chút điên cuồng đè Diệp Lê San xuống ghế salon, nhanh chóng kéo áo Diệp Lê San, cũng cởi xuống áo ngủ của mình. Hoắc Duẫn Anh dùng thân thể mài cọ thân thể Diệp Lê San, nàng vẫn luôn là người sợ cô độc, thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng chỉ có một mình. Nàng nghĩ tiếp tục, mặc kệ mọi thứ, không để ý bất cứ cái gì, nhưng thật có thể sao ? thật có thể tiếp tục sao?
"Ừm...Duẫn Anh" Diệp Lê San thật lâu không cùng người khác thân mật, cho dù bình thường có nhu cầu kia, với tính cách Diệp Lê San cũng sẽ không tìm ai làm, nhiều lắm là nhẫn nại cho qua. Nhưng lúc này, thân thể Hoắc Duẫn Anh dính chặt vào nhau, thân thể phụ nữ mềm mại biến thành độc dược trí mạng.
Diệp Lê San lục lọi thân thể Hoắc Duẫn Anh, xoa ngực đầy đặn tròn trịa của nàng, nghe tiếng Hoắc Duẫn Anh ở bên tai mình đổi giọng, Diệp Lê San chỉ cảm thấy bụng dưới một trận tê dại, lại cũng đúng...Có phản ứng sinh lý. Đang lúc nàng luống cuống, Hoắc Duẫn Anh lại nắm tay nàng, chậm rãi kéo xuống đặt ở chỗ nóng hổi.
Nơi đó cực mềm mại, ướt át không chịu nổi, Diệp Lê San dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lấy, Hoắc Duẫn Anh liền sẽ phát ra tiếng rên rỉ chọc người. Cảm thấy nàng cầm ngón tay mình đi vào chỗ nóng hổi, Diệp Lê San ngẩng đầu, nhìn Hoắc Duẫn Anh ở bên trên lại chảy nước mắt. Nước mắt thuận theo khoé mắt chảy xuống trên mặt mình, Diệp Lê San sững sờ tại chỗ, ngón tay cũng đã bị Hoắc Duẫn Anh ngồi xuống, nuốt đi vào
"A San, em không dừng được nha. Liền đêm hôm nay, cùng em xuống địa ngục đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro