Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51:


Diệp Lê San sau khi ra ngoài, Hoắc Duẫn Anh mới cảm thấy mặt mình một mảnh lửa nóng, nàng vội vàng bôi thuốc cho xong, rửa tay, lúc này mới quấn khăn tắm ra ngoài.

Có lẽ vừa rồi ngượng ngùng còn chưa tan biến, Diệp Lê San mặt còn chút đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Duẫn Anh, ánh mắt hiện lên một tầng thuỷ quang. Diệp Lê San vẫn cảm thấy người hàng xóm này không có gì sai, nàng biết nàng gọi là Hoắc Duẫn Anh, nhớ tên của nàng rất rõ ràng, nhưng đối phương luôn quên tên của mình

Hoắc Duẫn Anh là cô gái thú vị nhất mà Diệp Lê San từng gặp qua, nàng hoàn toàn không giống những cô gái bình thường ngoài kia, tuỳ tính mà tự tại, dung mạo xinh đẹp, còn khiến người nhìn có chút kinh diễm, cũng sẽ không quên được, ngược lại nàng càng nhìn càng tinh xảo. nữ nữ đối với nhau có ấn tượng tốt không phải là không có, Diệp Lê San đã cảm thấy Hoắc Duẫn Anh rất thích hợp làm bạn, cho nên mới cùng nàng thân thiết.

Chỉ bất quá, lúc nhìn thấy thân thể của Hoắc Duẫn Anh, mái tóc dài màu đen của nàng ẩm ướt cộc cộc, khăn tắm không đủ dài, để lộ ra bả vai trắng nõn còn có bắp chân thẳng tắp mảnh khảnh. Nghĩ đến mình vừa rồi nhìn thấy một màn kia, cũng là lần đầu tiên Diệp Lê San nhìn thấy thân thể của người con gái khác, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ kia. Nàng chưa từng xem bản thân, lại không nghĩ rằng lần đầu tiên lại nhìn của Hoắc Duẫn Anh.

Màu sắc nơi đó không có cùng màu sắc với da, có chút phấn nộn, lại hình như sưng đỏ, nghĩ đến ngón tay Hoắc Duẫn Anh ở trong thân thể của chính nàng, Diệp Lê San tự nhiên biết Hoắc Duẫn Anh không phải đang làm loại chuyện đó, liên hệ mọi tình huống, lại nghĩ đêm hôm đó Ấn Sư Mân kiềm chế tức giận, Diệp Lê San hơn phân nửa có thể đoán được Hoắc Duẫn Anh mua thuốc làm gì.

"Thật có lỗi, vừa mới nãy quên mang quần áo cho cô" Diệp Lê San cõi lòng áy náy nói, dù sao cũng là mình xông vào quấy nhiễu, Hoắc Duẫn Anh nhắc tới cũng là lỗi của mình.

"Không có gì...tôi...tôi đi ngủ" Hoắc Duẫn Anh nghĩ nghĩ, thực tế không biết nên nói cái gì, mượn cớ liền về phòng mà Diệp Lê San chuẩn bị cho nàng

Nằm trên giường xa lạ, Hoắc Duẫn Anh nhìn lên trần nhà ngẩn người, nàng cảm thấy mình vẫn luôn hoang đường, giống như lúc cha mẹ rời khỏi nàng, nàng đều giống như là long trời lở đất. Nghĩ như vậy, Hoắc Duẫn Anh dần dần ngủ thiếp đi. Thế nhưng giấc ngủ này của nàng không an ổn, nàng mơ tới cha mẹ bỏ nàng đi, mơ tới toàn thân họ toàn là máu, dùng ánh mắt lạnh lùng trách cứ nàng. Bọn họ trách nàng xuất hiện là một tai hoạ, một nguyền rủa.

Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, nàng không muốn, cũng không muốn như thế, nếu như nàng sớm biết mọi thứ sẽ thành sự thật, nàng sẽ tự mình lựa chọn rời đi, mà không phải nhìn những người nàng quan tâm rời bỏ nàng.

"Thật xin lỗi...thật xin lỗi..." Hoắc Duẫn Anh không ngừng xin lỗi, nước mắt rơi xuống, thậm chí ho khan, nàng không có khoá cửa, Diệp Lê San nghe nàng có động tĩnh, vội vàng sang xem nàng. Mắt thấy Hoắc Duẫn Anh co quắp trên đất, không ngừng chui vào gầm giường, giống như muốn tìm chỗ an toàn, Diệp Lê San vội vàng đi tới ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.

"không có việc gì, không có việc gì, mặc kệ cô nhìn thấy cái gì, đều là giả, đều là mộng, Duẫn Anh đừng sợ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro