Chương 49:
Tay Diệp Lê San rất ấm, cho dù tay của nàng rất khéo léo, lại cho người ta cảm giác vô cùng an tâm. Phát hiện nàng rất tri kỷ vịn cổ chân cho mình, đem giày cao gót từng chút cởi ra, lại vì mình mang lên đôi dép lê lông xù kia. Thời gian dường như đứng im tại chỗ, đem tất cả của Diệp Lê San đều hoá thành thước phim quay chậm, động tác nhỏ bé đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Hoắc Duẫn Anh nhớ kỹ, Chung Tử Thanh cũng từng thích đổi giày cho mình, lúc mình uống say, liền chui vào trong ngực nàng, không làm gì, đóng vai con búp bê chỉ thuộc về nàng, để nàng xử lý mọi thứ. Lúc này đây Diệp Lê San vì mình thay xong giày, đem tóc tai xốc xếch buộc gọn, ngẩng đầu nhìn mình. Cái nhìn này khiến Hoắc Duẫn Anh tỉnh táo lại, cũng ý thức sự thất thố của mình, vội vàng điều chỉnh lại.
"Cám ơn chị" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, hoàn toàn quên thương lượng với Diệp Lê San chuẩn bị quần áo tình nhân, ngược lại Diệp Lê San còn nhớ rõ, nàng nắm tay Hoắc Duẫn Anh, đem nàng đứng sát hơn, miệng lẩm bẩm nói, đều là người yêu, nói cảm tạ với không cảm tạ gì.
Cũng không biết có phải biết trước không, đoán được Hoắc Sở Lan cũng sẽ đi theo, Diệp Lê San đêm nay đúng là làm nhiều đồ ăn, mặc dù biết trước cô ấy là bà chủ quán cà phê, nhưng Hoắc Duẫn Anh cũng là lần đầu tiên thấy cô ấy làm món khác ngoài bánh gato. Nhìn trên bàn bày năm món, một canh, hai mặn, hai chay, món mặn đều lấy thịt bò làm nguyên liệu chính. Hoắc Duẫn Anh bình thường không thích đồ ăn, uống rượu nhiều hơn cả ăn cơm, loại thịt hay ăn cũng chỉ là thịt bò, nàng không biết làm sao Diệp Lê San biết, nhưng mùi vị cũng không tệ.
"Diệp tiểu thư cùng Duẫn Anh bên nhau bao lâu rồi?" ánh mắt Hoắc Sở Lan ở trên người Diệp Lê San cùng Hoắc Duẫn Anh dao động qua lại, mặc dù chỉ là câu hỏi thông thường, kỳ thực đang muốn thăm dò gì đó.
"Cô hỏi làm cái gì" Hoắc Duẫn Anh không có sắc mặt tốt, nàng bất mãn nói. cảm thấy mình gây cho Diệp Lê San không ít phiền phức.
"Duẫn Anh, em đừng vội, chị nghĩ là cô chỉ muốn biết chuyện giữa chị và em mà thôi. Con cùng Duẫn Anh mới bên nhau gần đây thôi, chúng con hiện tại vẫn đang tìm hiểu đối phương, bất quá tụi con lấy kết hôn làm mục đích cuối cùng, cô yên tâm" Diệp Lê San diễn kịch còn diễn nguyên bộ, nắm tay Hoắc Duẫn Anh để trên bàn.
Hoắc Duẫn Anh giật mình, hoàn toàn ngơ ngác ngẩn ngơ. Thứ nhất nàng không nghĩ Diệp Lê San nhìn qua điềm đạm nho nhã thế mà lại lanh lợi mạnh dạn như vậy, tiếp theo chính là, cũng quá mức quen thuộc một chút, lúc này đã quen gọi Hoắc Duẫn Anh là cô. Cho dù... Hoắc Sở Lan lớn hơn Diệp Lê San ba tuổi mà thôi.
Quả nhiên nghe Diệp Lê San nói lời này, nụ cười trên mặt Hoắc Sở Lan có chút miễn cưỡng. Con gái luôn để ý tuổi tác cùng gia cảnh, nhất là Hoắc Sở Lan nhìn rất trẻ trung, liền bị người ta đáng ghét xem là người già rồi. Nàng nguyện ý làm cô của Hoắc Duẫn Anh, nhưng không có nghĩa nàng thích làm cô của người khác.
"Vậy hai đứa đã tới mức muốn ở chung rồi sao" Hoắc Duẫn Anh tránh nhắc lại chủ đề trước đó, mở miệng nói.
"Ân, con dự định ở chung với Duẫn Anh" Diệp Lê San gặp chiêu phá chiêu, dọn cơm xong, cơ hồ diễn tới mức một giọt nước không lọt qua, hoàn toàn xây dựng hình ảnh người yêu hoàn mỹ. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình có cái nhìn khác với Diệp Lê San, không nghĩ tới....cô ấy mở mắt nói lời bịa đặt so với mình còn lợi hại hơn.
"Tốt, tôi liền về thôi, kỹ năng nấu ăn của Diệp tiểu thư rất giỏi, có rảnh tôi sẽ tìm cô chỉ giáo "
"Chỉ là làm vài món đơn giản, cô lúc nào cũng có thể tới ạ" Diệp Lê San cười đưa tiễn Hoắc Sở Lan, mà sau khi cô ấy rời đi, Hoắc Duẫn Anh một mực căng thẳng rốt cuộc cũng được thư giãn. nàng co người trên ghế salon, chỉ muốn tranh thủ thời gian xức thuốc xong nghỉ ngơi.
"Thật xin lỗi, tôi gây cho cô nhiều phiền phức như vậy, quan hệ giữa tôi với cô cô có chút không thoải mái, tôi sẽ mau chóng tìm cách giải quyết" Hoắc Duẫn Anh có chút lúng túng nói, vịn cái bàn chuẩn bị đi vào phòng ngủ khách mà Diệp Lê San chuẩn bị cho nàng. chợt nghĩ tới thuốc mình mua về không biết để ở chỗ nào.
Nàng nhìn ngoài cửa, cũng không có, mà phòng khác cũng không có. Lần này Hoắc Duẫn Anh xấu hổ, nàng không nhớ rõ Hoắc Sở Lan có nhìn thấy bịch thuốc không, mà coi như nhìn thấy cũng sẽ không quan tâm. Dù sao công dụng thuốc kia...bình thường tương đối ít gặp. tìm hoài không thấy tung tích gói thuốc, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy có chút bất an. Lúc này Diệp Lê San dường như nhìn ra nàng đang lo lắng, liền đem bịch thuốc trước đó cất tạm đưa cho nàng.
"Cô đang tìm cái này hả? tôi trước đó sợ cô cô nhìn thấy, liền cất đi. Cái kia...cô có cần tôi giúp cô bôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro