Chương 46:
Lúc Hoắc Duẫn Anh tỉnh lại, phát hiện mình không có tội nghiệp nằm ở mộ bia lạnh buốt, ngược lại nằm ở bệnh viện xung quanh trắng toát. Nàng xoa xoa đầu, chỉ nhớ mình quỳ ở bia mộ thật lâu, về sau xảy ra chuyện gì nàng không nhớ rõ. Về phần là ai đưa nàng từ nơi đó đến bệnh viện, nàng càng không biết.
"Cô tỉnh rồi hả? bác sĩ nói cô bị trúng độc cồn, thêm thời gian dài mệt nhọc quá độ mới té xỉu" Diệp Lê San đi tới cầm một chén nước đưa cho Hoắc Duẫn Anh, nhìn nàng bỗng nhiên xuất hiện, Hoắc Duẫn Anh thực tế không nghĩ sẽ trùng hợp vậy, hai người là hàng xóm thì thôi, đằng này ở nghĩa trang cũng gặp được. Chuyện đêm hôm đó Hoắc Duẫn Anh còn nhớ rõ, nghĩ đến mình thế mà đi câu dẫn Diệp Lê San, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá dáng vẻ đối phương một bộ không quan trọng, tựa hồ cũng không so đo.
"Cô thế nào lại gặp được tôi?" Hoắc Duẫn Anh uống một hớp nước, mới phát giác dễ chịu một chút, nàng nằm trên giường, dạ dày có chút đau, eo cũng đau, không có cách nào nói chỗ nào đau hơn.
"Tôi đi nghĩa trang thăm chồng cũ, đúng lúc thấy cô té xỉu" Diệp Lê San thản nhiên nói, ngược lại Hoắc Duẫn Anh nghe xong tự nhiên ngốc lên, nàng không nghĩ Diệp Lê San nhìn vẻ ngoài trẻ trung thế mà kết hôn rồi, mà còn...đi nghĩa trang , hẳn là không còn sống.
"Thật có lỗi" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, Diệp Lê San lắc đầu, ra hiệu không sao. Nàng lúc trước kết hôn cũng vì môn đăng hộ đối, mà người nhà luôn hy vọng nàng sớm kết hôn. Diệp Lê San chưa từng thích qua ai, mà chồng cũ của nàng cũng không hề tệ, tựa hồ không có bất cứ lý do gì nói không. Chỉ tiếc hai người mới kết hôn một năm, đối phương vậy mà gặp bất hạnh qua đời. Diệp Lê San mặc dù không có tình cảm sâu nặng với anh ta, nhung đến cùng từng quen biết qua.
"Chuyện đêm đó, hy vọng bạn gái cô không hiểu lầm" Diệp Lê San bỗng nhiên mở miệng nói, kỳ thật đêm hôm đó nàng sau khi về nhà cũng suy nghĩ thật lâu, nàng không rõ ràng sao mình lúc đó lại làm như vậy, vì sao lại bị ma quỷ ám ảnh, muốn làm chuyện đó với Hoắc Duẫn Anh. Diệp Lê San không hề bài xích tình cảm cùng giới, chỉ là tới bây giờ nàng chưa từng tiếp xúc gần như thế.
Đêm hôm đó, hôn môi Hoắc Duẫn Anh rất mềm rất thơm, mà thân thể cũng rất mềm mại, Diệp Lê San hai ngày này thỉnh thoảng lại nhớ đến chuyện đó, ma xui quỷ khiến tìm hiểu mối quan hệ nữ nữ rất nhiều. Diệp Lê San hiểu rõ mối quan hệ của Ấn Sư Mân và Hoắc Duẫn Anh, thế nhưng.... Ấn Kỷ Tuyền kia là thế nào ?
"Cô ta không phải bạn gái tôi" Hoắc Duẫn Anh biết Diệp Lê San nói Ấn Sư Mân, vô ý thức phản bác. Nàng hiện tại không có bạn gái, về sau cũng không có.
"A, vậy tôi hiểu rồi" Diệp Lê San rất thông minh không hỏi tới, nàng cũng có thể nhìn ra hiện tại Hoắc Duẫn Anh rất phiền, sau khi truyền dịch xong, Diệp Lê San đỡ Hoắc Duẫn Anh đi, vì cùng đường, nên hai người về nhà với nhau.
Diệp Lê San sợ Hoắc Duẫn Anh không thoải mái, một đường rất tri kỷ vịn nàng, hai người đi ra khỏi thang máy, đi tới cửa, lại phát hiện trước nhà Hoắc Duẫn Anh đang có một người phụ nữ đứng đợi. người phụ nữ mặc trang phục bình thường đơn giản. sau lưng kéo một cái vali không thật sự lớn. thấy các nàng tới, người phụ nữ quay đầu lại, ngay lập tức ánh mắt đặt trên người của Hoắc Duẫn Anh.
Khuôn mặt kia giống Hoắc Duẫn Anh vài phần, chỉ bất quá đôi mắt của người phụ nữ không hẹp dài yêu mị như Hoắc Duẫn Anh. mà lộ ra mấy phần trầm ổn cùng già dặn, sống mũi cứng chắc khiến cho khuôn mặt càng thêm góc cạnh, giống nhau nhất là cái miệng, liền ngay cả khoé môi nhếch lên đều không khác gì của Hoắc Duẫn Anh.
"Duẫn Anh đã lâu không gặp. vị tiểu thư này là bạn gái mới của con hả? tôi là cô của nó, Hoắc Sở Lan "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro