Chương 45:
Hoắc Duẫn Anh sinh ra rất xinh đẹp, mặc dù nửa đường đột nhiên thay đổi, nhưng ít ra không cực kỳ bi thảm như tuyển tú cầm nhân từng trải qua. Nàng trong lời nói người khác chính là phú nhị đại, bảo là cha mẹ có tiền, không lo ăn uống, con gái một, dung mạo xinh đẹp. Coi như nửa đời sau không làm cái gì, cũng không dùng hết tiền.
Cũng chính là một người tốt số, lại không có tình tiết như trong tiểu thuyết, đi đến đỉnh phong nhân sinh. lúc Hoắc Duẫn Anh mới mấy tuổi, Hoắc ba Hoắc mẹ đưa nàng ra đường, bị một người lạ mặt đoán mệnh, kỳ thật nhìn không khác gì người ăn mày. Người kia nói nàng trời sinh hung sát, ở chung với ai liền sẽ khắc chết ai đó, hơn nữa sống không quá 30. Lúc ấy Hoắc Duẫn Anh gặm đồ ăn vặt, căn bản không hiểu nổi hắn, Hoắc ba Hoắc mẹ càng coi đây là lời nói vô căn cứ, liền dần dần quên lãng chuyện này.
cho đến năm đó 12 tuổi, Hoắc Duẫn Anh xem tin máy bay rơi tren tivi, nhìn xem trong nhà mình hết người này đến lần khác rồi thấy cô cô lớn hơn mình sáu tuổi khóc như mưa, nàng còn không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, lại giống như bị ảnh hưởng mà khóc theo. Từ đó về sau, Hoắc gia cũng chỉ còn nàng và Hoắc Sở Lan.
Hoắc Duẫn Anh mới sẽ không ngốc cho rằng mình thật xúi quẩy như vậy, nhiều lắm là trốn người đi khóc, lúc đầu lớn lên trong căn phòng náo nhiệt lớn lên, cũng biến thành một nơi chỉ còn mình cùng Hoắc Sở Lan. Về sau nàng lên Sơ Trung, Cao Trung, phát hiện mình thích con gái, hoàn toàn không có hứng thú với con trai, nàng biết mình không cần nói với cha mẹ về việc này, bởi vì cha mẹ nàng đã không còn.
Nàng thử hẹn hò với nữ sinh, mới đầu ngây thơ, về sau cẩn thận từng li từng tí hôn, Hoắc Duẫn Anh càng ngày càng xác định, nàng thích con gái. Cho dù mỗi ngày thư tình của nàng đầy bàn học, nàng cũng sẽ mở ra cười cười, đọc từng lá từng lá rồi lại ném đi.
Hoắc Duẫn Anh coi là tiếp tục sống như thế, thế nhưng sau khi nàng tốt nghiệp, Hoắc Sở Lan mà nàng luôn dựa vào cũng rời khỏi nàng đi ra nước ngoài. Lúc đó, căn nhà biến lớn đến đáng sợ, bên trong đầy quái thú, để ban đêm Hoắc Duẫn Anh không có cách nào chìm vào giấc ngủ. Nàng có thói quen gõ cửa phòng Hoắc Sở Lan, lại phát hiện ở trong đó không có một ai.
Tận đến bây giờ, Hoắc Duẫn Anh mới phát giác được nàng nên sống cô độc, tất cả mọi người vội vàng rời khỏi nàng, ai cũng như thế.
Nàng đến Gia Hải Thị, tiến vào đại học, mà ở nơi đó, nàng gặp được ánh sáng của đời nàng. Chung Tử Thanh lớn hơn nàng ba tuổi, nổi tiếng tài cao học ngành y, gia cảnh tốt đẹp, dáng dấp không tệ, tính cách ôn nhu, Hoắc Duẫn Anh lần đầu tiên gặp nàng, đã cảm thấy nàng chính là dạng con gái nàng thích. Vốn cho rằng người này khi lên giường sẽ là một thụ xinh đẹp ôn nhu, thế nhưng coi là mình không hiểu sao lại bị nàng lật trên giường, bị nàng ăn xong lau sạch, ngay cả lần đầu tiên cũng cho nàng, Hoắc Duẫn Anh phát hiện...
Ân, nằm dưới cũng rất thoải mái.
Nếu như nói thời gian Hoắc Duẫn Anh hạnh phúc nhất, có lẽ là mấy năm ở bên cạnh Chung Tử Thanh, nàng cảm thấy Chung Tử Thanh là người hoàn toàn trái ngược với mình. Tỷ như nàng thích xem phim hành động kích thích, còn nàng thì yêu phim nhẹ nhàng lãng mạn. Mình thích náo nhiệt, nàng lại an tĩnh giống như một cây cô độc. các nàng quá khác nhau, quá nhiều trái ngược, nhưng các nàng hết lần này đến lần khác ở bên nhau, khó xa rời.
Mà một ngày nào đó, Chung Tử Thanh không còn ở đây. Nàng lái xe lao xuống dốc núi, ngay cả một câu cũng không để lại cho nàng, giống như tan biến trong hư ảo, như một bộ phim kinh dị. Nàng chỉ để lại chiếc xe tan nát, lưu lại cuộc cãi vã với nàng lúc rơi xuống, lưu lại giấy nhắc nhở nàng ăn cơm đúng giờ dán trên tủ lạnh, đồng thời cũng đem toàn bộ linh hồn nàng ra đi.
Sờ lấy nước mắt trên mặt, Hoắc Duẫn Anh cười khổ. Nàng cảm thấy mình nhất định có bệnh, hàng năm đều muốn tới đây xuân đau thu buồn một lần, nếu không đến, có lẽ sẽ không khó chịu như thế. Nhưng nếu như không đến, người kia có phải rất tịch mịch nên nổi giận mà trách móc nàng. Còn muốn bốn năm mới tới thăm nàng.
"Chung Tử Thanh, chị a, vì cái gì không sớm rời khỏi em một chút, về sau em muốn cãi nhau nên tìm ai ? không ai sẽ giống như chị mãi lải nhải, cũng sẽ không ai giống như chị, lúc em uống say đánh thức em. Em...em cùng người khác lên giường, thật giống như lòng em trống không giờ cho người khác lắp đầy. Em báo cho chị biết, chị có tức giận không hả?"
"Nổi giận mới tốt nha, nếu như chị không vui, vậy liền nhảy ra đánh em. Em mỗi tối đều nghĩ mơ thấy chị, thế nhưng trước khi ngủ em có nghĩ về chị như thế nào, trong mộng của em lại không thấy chị. Cho nên nói, em có phải bị chị chán ghét không hả? nhưng em vẫn rất nhớ chị, chị nếu có thể nói với em hai câu liền tốt. Bất quá không cần quá lâu, em liền có thể nhìn thấy chị đúng không ?"
"Chị trước đó từng nói với em, muốn cùng em đến một chỗ mà chúng ta chưa từng nghĩ muốn đến, thế nhưng chị rời đi quá sớm, không nghĩ ngày đó tới nhanh như vậy. Em rất muốn đi với chị, nhưng có phải quá lãng phí không ? em cướp thời gian của chị, cho nên em muốn thay thế chị, chờ đợi thời gian cuối cùng đến"
"Em vốn là nghĩ như vậy, nhưng em giống như sắp nhịn không nổi. Cha mẹ rời đi, Hoắc Sở Lan rời đi, chị cũng đi. Những người ở bên cạnh em, đều vội vã rời khỏi em. Em không sợ hả ? kỳ thật em rất sợ, sợ muốn chết...sợ nhanh điên mất"
Hoắc Duẫn Anh quỳ gối trước bia mộ, an tĩnh nói. Nàng quỳ mấy giờ, cho đến khi hai chân không còn cảm giác. nàng cảm thấy trước mắt đen sì một mảnh, giống như vừa rồi mới ban ngày, liền bỗng nhiên tối xuống. Mắt thấy bóng người lấp loé phía trước, hai chân Hoắc Duẫn Anh mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro