Chương 43:
Hoắc Duẫn Anh vịn tường từ phòng tắm đứng lên, máu thuận bắp đùi chảy xuôi xuống tới, cùng với việc gặp chị nguyệt ngày thường không khác biệt bao nhiêu. Nàng đờ đẫn đùng nước xối sạch máu, dùng áo choàng tắm bao lấy thân thể ra khỏi phòng tắm. Nàng vốn cho rằng rốt cuộc có thể thanh tịnh, nhưng Ấn Kỷ Tuyền lại ngồi ở kia.
"Cô làm sao lại tới rồi" Hoắc Duẫn Anh có chút đau đớn che bụng dưới, Ấn Sư Mân lưu lại cảm giác còn trong thể nội rất rõ ràng, không chỉ là đau giữa hai chân, liền ngay cả eo cùng phần bụng đều đau muốn mạng.
"Thẻ phòng của em, với năng lực của tôi muốn có cũng không là vấn đề gì"
"Nha"
Hoắc Duẫn Anh không muốn cùng Ấn Kỷ Tuyền nhiều lời, mà nàng cũng biết, Ấn Kỷ Tuyền sẽ xuất hiện ở đây, tuyệt không phải ngẫu nhiên. Nàng đi ngang qua nàng, lại bị Ấn Kỷ Tuyền kéo lại đè xuống ghế salon. Ở phía dưới trong nháy mắt trướng lên, nhói nhói chỗ khó nói truyền đến, Hoắc Duẫn Anh tái nhợt nghiêm mặt, cảm thấy mình đời trước nhất định thiếu nợ Ấn gia, nếu không vì cái gì đời này bị hai người thay phiên giày vò.
"Em cùng A Mân làm" lần này Ấn Kỷ Tuyền dùng câu khẳng định, nàng không nghĩ lúc kết nối với điện thoại của em nàng, thế mà lại nghe tiếng Hoắc Duẫn Anh. Loại thở dốc dồn dập, kìm nén không nổi ngâm khẽ nàng không thể nào quen thuộc hơn. Ấn Kỷ Tuyền vẫn cho là mình có thể đối với Hoắc Duẫn Anh ung dung không vội, thật là gặp phải loại chuyện này, nàng vẫn là không cách nào kiềm chế mà tức giận.
Nàng không có tắt điện thoại, mà Hoắc Duẫn Anh cùng Ấn Sư Mân làm bao lâu, nàng liền nghe bấy lâu, ròng rã một giờ, chưa từng gián đoạn qua. Về sau nàng tắt điện thoại, lái xe đến nơi này, liền ngay cả chính mình cũng không biết tới làm gì, nàng không có lý do bắt gian, càng không thể làm gì với Ấn Sư Mân. Nhưng trong nội tâm nàng thất vọng cùng bất đắc dĩ, lại thúc đẩy nàng gặp Hoắc Duẫn Anh.
"Làm, vậy thế nào? tôi cùng có chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, nàng cúi đầu, khoé miệng nở nụ cười miễn cưỡng.
"Tôi cho là em không phải người như vậy, mà lại... nó là em của tôi, tôi rất muốn biết, tôi là gì trong lòng em"
Ấn Kỷ Tuyền siết chặt tay, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, nàng muốn biết Hoắc Duẫn Anh đến cùng nghĩ thế nào, có phải nàng thật đúng như ngày đó nói, Chung Tử Thanh cũng được, mình cũng được, người nàng chú ý chỉ có mình nàng. Mà nàng vì chính mình vui vẻ, có thể cùng các nàng tùy ý lên giường. Không chỉ là các nàng, có lẽ còn có người khác.
"Em của cô thì sao hả? Ấn Kỷ Tuyền, đừng có ngu ngốc, tôi cùng ai lên giường, có liên quan gì đến cô ? giường của tôi có nhiều bạn như vậy, cô nếu từng như thế thì sao phải để ý ? ngoại trừ cô còn có Ấn Sư Mân, tôi cũng từng làm với nhiều người nữa, tỷ như Diệp Lê San, An Thất Thất, muốn tôi làm sao đều không liên quan với cô"
Hoắc Duẫn Anh lấy thuốc lá ra, dùng sức hút một ngụm lớn, thấy dáng vẻ nàng không quan tâm, Ấn Kỷ Tuyền đè nàng xuống ghế salon, kéo áo choàng tắm. Nhìn phía trên có các loại ấn ký màu đỏ, Ấn Kỷ Tuyền nhẹ nhàng chạm vào, nhưng lại ngừng giữa chừng
"Duẫn Anh, em thật muốn như vậy sao ? tôi không muốn thừa nhận nhìn lầm em" Ấn Kỷ Tuyền sờ mặt Hoắc Duẫn Anh, cau mày nói, nghe lời này, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên cười lên, nàng cười rất lớn tiếng, liền ngay cả hốc mắt đều cười đến ướt át.
"Ấn Kỷ Tuyền, tôi là người thế nào tôi là người rõ nhất. Tôi chỉ muốn có rượu uống không hết, thượng tất cả phụ nữ. Mà cô, bao gồm Ấn Sư Mân cũng là một trong số đó"
"Em cứ tiếp tục như vậy, người để ý em, sớm muộn gì cũng rời bỏ em" Ấn Kỷ Tuyền có chút thất vọng nói, đứng dậy rời đi. Nghe tiếng bước chân của nàng càng lúc càng xa, Hoắc Duẫn Anh sững sờ nhìn nóc nhà, cho đến khi con mắt mơ hồ không rõ, nước mắt không ngừng thuận khoé mắt chảy xuống, nàng mới phát hiện mình thế mà đang khóc.
"cô nói đúng, người để ý tôi đã sớm rời bỏ tôi" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng thì thầm, lấy điện thoại di động ra nhìn lịch, Một cái khoan tròn màu đỏ bắt mắt nhắc nhở nằm trên số 21. Mỗi một năm đều sẽ sáng lên. Hoắc Duẫn Anh dùng tay sờ lấy con số kia, ánh mắt dần dần mơ màng.
"Lại muốn gặp mặt" nàng nói, từ trên ghế salon, lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn xem số điện thoại quen thuộc, Hoắc Duẫn Anh chỉ nhìn nhưng không có dự định nghe, mặc cho nó vang lên lại tự động tắt máy, lại một lần nữa không ngừng vang lên. Mắt thấy điện thoại lại sáng lên, tay Hoắc Duẫn Anh run run chạm màn hình, lại phát hiện tiếng của mình như xương cá mắc trong cổ họng, liền hơi thở cũng đều run rẩy.
"Duẫn Anh, ngày mai cô cô về, đến lúc đó cô cô sẽ tìm con"
"Vì cái gì nhất định ngày mai"
"Bởi vì cô cô muốn gặp con"
"Nhưng tôi không muốn gặp bà"
Hoắc Duẫn Anh nói xong, điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, nàng mới nghe đối phương có chút thở dài bất đắc dĩ, tay mình cũng run rẩy.
"Duẫn Anh thật xin lỗi, tôi biết có nói gì cũng không có tác dụng gì, nhưng chuyện năm đó...."
"Đủ rồi, đừng nói, tôi không muốn nhớ lại...cũng không nghĩ muốn nói với bà về chuyện này..."
Nước mắt thuận theo khoé mắt trượt xuống, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy thanh âm lại nghẹn, nàng cúp điện thoại, vội vàng vọt vào toilet nôn oẹ một trận, nàng ói ra hết rượu trước đó uống xong, lại cảm thấy đại não thật vất vả buộc phải thanh tỉnh lại, mà nàng không thể ngủ, Hoắc Duẫn Anh lấy ra chai rượu mới từ từ uống, một chai cạn sạch, lại tiếp tục một chai khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro