Chương 38:
Xã hội đen sống mái với nhau ngoại trừ nhân số phải áp đạo, trang bị cũng không thể kém, thấy thủ hạ của mình từng người đổ xuống, tên mũ dạ liếc mắt ra hiệu cho hai cô gái áo da phía sau, liền thấy bọn họ cưỡng ép Hoắc Duẫn Anh, ngăn ở trước người.
"Ấn Sư Mân, mày thật sự lợi hại, có thể sắp xếp nội ứng bên cạnh tao, bất quá....mày cũng đừng quên, người con gái của mày còn ở trong tay tao" tên mũ dạ dùng súng chĩa vào đầu Hoắc Duẫn Anh, phát hiện mình giờ thành con tốt thí, Hoắc Duẫn Anh hơi cau mày, nói thật, nàng vẫn không muốn chết, mặc dù thầy bói nói nàng sống không quá ba mươi tuổi, nhưng rõ ràng còn bốn năm mà, tiền nàng còn chưa tiêu hết, mấu chốt là bị người trói lại đánh chết kiểu này, cũng thật sự quá uất ức đi. Bất quá Hoắc Duẫn Anh cũng không ngây thơ đến mức tin rằng Ấn Sư Mân sẽ vì cứu mình mà nhượng bộ, quả nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện. Ấn Sư Mân liền nở nụ cười.
"Mày thật cho là tao vì cô ấy mà tới sao? cô ta bắt quá là một cô gái tướng mạo không xấu, dạng người này, tao muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu" Ấn Sư Mân khinh thường nói, Hoắc Duẫn Anh nhìn ánh mắt của nàng, từ áy náy vừa rồi giờ biến thành trợn trắng, đừng làm rộn được không ? mình sau khi được sinh ra, điều duy nhất biết tới hiện giờ chính là khuôn mặt này vô cùng xinh đẹp. Nếu như không phải dưới tình huống này, Hoắc Duẫn Anh thật muốn cầm cái gương so tài với Ấn Sư Mân
"Phải không ? vậy tao chặt một cánh tay của cô ta, xem mày thế nào" Tên mũ dạ nói, liếc mắt với cô gái áo da, cô ta liền rút ra một con dao quân dụng từ bên hông, chuẩn bị hạ thủ vào tay Hoắc Duẫn Anh, đúng lúc này cô gái áo da khác bỗng nhiên nhấc chân, đưa tay đá bay ả ta xuống đất. tình thế đảo ngược không ai nghĩ tới, mà Hoắc Duẫn Anh cũng không có đứng yên mà chạy về phía Ấn Sư Mân.
Nàng cảm thấy mình không thể chấp nhận bị khống chế, dù cho mình là tù binh cũng nên có tôn nghiêm một chút. Thấy Hoắc Duẫn Anh chạy trốn, người một nhà lại phản loạn, tên mũ dạ vội vàng rút súng ra, hướng về phía Hoắc Duẫn Anh bắn mấy phát. Hoắc Duẫn Anh còn là lần đầu tiên bị truy sát như vậy, tránh tây tránh đông, trong lúc bối rối, nàng nhìn thấy một bóng đêm lao về phía mình, nhìn thấy hình dạng kia cho dù ở loại tình huống nào cũng không hốt hoảng, thậm chí biểu lộ trên mặt cũng không cải biến. Thế nhưng Hoắc Duẫn Anh lại luôn cảm thấy, ánh mắt Ấn Sư Mân có nhiệt độ, một tia mềm mại, còn có chút lo lắng
"Đừng có chạy lung tung, đợi tôi đến cứu em là được rồi" Ấn Sư Mân bỗng nhiên ôm lấy Hoắc Duẫn Anh, chỉ dùng một tay liền bế nàng lên, quay người bảo vệ nàng. Cảm thấy thân thể Ấn Sư Mân hơi run rẩy, Hoắc Duẫn Anh muốn biết những viên đạn kia có làm bị thương Ấn Sư Mân không, kết quả người kia liền rút súng ra phản kích, liền cơ hội hỏi thăm cũng không có.
Cùng lúc đó, cửa nhà kho lại tràn vào không ít người, chính là Ấn Kỷ Tuyền dẫn đầu đám người. Nàng sau khi đi vào người đầu tiên nhìn tới chính là Hoắc Duẫn Anh. thấy Hoắc Duẫn Anh không có việc gì đã được cứu, chỉ chịu chút bị thương ngoài da, lúc này mới thả lỏng xuống.
"Duẫn Anh, em ổn không ? có bị thương chổ nào nghiêm trọng không?" Ấn Kỷ Tuyền nhìn thân thể Hoắc Duẫn Anh một lượt, phát hiện sau gáy nàng có dấu máu khô khốc, tay trái cũng bị gãy, không khỏi cau chặt lông mày.
"Còn tốt, chết không được, chính là cảm thấy hơi mệt" Hoắc Duẫn Anh nói, nghiêng mặt tựa lên người Ấn Kỷ Tuyền, ở thời điểm này, nàng cũng không có tâm tư cậy mạnh. Một khi tinh thần trầm tĩnh lại, toàn thân đau đớn đều tìm về. Mà nàng nhìn động tác của Ấn Sư Mân, cảm thấy nàng có gì đó không ổn
Thủ hạ của tên mũ dạ không khoảnh khắc bị người của Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền diệt sạch, tên mũ dạ cũng bị bắt. Nhìn thấy thế lớn đã mất, tên mũ dạ đột nhiên điên cuồng nở nụ cười. Mũ trên đầu hắn rơi xuống, lộ khuôn mặt đầy vết sẹo, nhìn qua có chút dữ tợn, sau đó thổ huyết ngã xuống đất.
"Hắn chết rồi" Ấn Sư Mân liếc hắn một cái, hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới chỗ của Hoắc Duẫn Anh.
"Chết liền đứt mất manh mối" Ấn Kỷ Tuyền nhìn tên mũ dạ, mặc dù nàng không muốn Ấn Sư Mân nhúng tay vào chuyện xã hội đen, nhưng bây giờ tựa hồ muốn thoát ra cũng rất khó.
"Không sao, dù sao hắn cũng chỉ là cá tạp thôi, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, chúng ta lên xe đi"
Ấn Sư Mân có chút nóng nảy lên xe trước, thấy nàng bước dài đi lên, Hoắc Duẫn Anh cùng Ấn Kỷ Tuyền đuổi theo. Ấn Kỷ Tuyền ngồi lái xe phía trước, mà Hoắc Duẫn Anh ngồi ghế sau. Nhưng mà nàng vừa lên xe, đã thấy trong xe mùi máu tươi nồng nặc. nhìn sắc mặt Ấn Sư Mân tái nhợt, nàng vội vàng vén áo khoác đen của đối phương, liền thấy áo trong đã bị máu nhuộm ướt đẫm, trên vải đang nhỏ xuống từng giọt máu.
"Ấn Sư Mân, cô bị ngốc hả? bị thương sao không nói" Hoắc Duẫn Anh có chút tức giận nhìn nàng, không rõ người này có phải bị điên không, nàng vừa rồi chắc vì bảo vệ mình mới trúng đạn, lại nhịn đến bây giờ không mở miệng. mà nếu như mình không phát hiện, sợ là nàng một đường cũng không lên tiếng. Nhìn dáng vẻ Hoắc Duẫn Anh lo lắng, Ấn Sư Mân cười cười, đưa tay sờ mặt nàng.
"Bởi vì tôi không muốn ở trước mặt em ngã xuống hai lần"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro