Chương 37:
Ấn Sư Mân đã đem thời gian định vào đêm nay, đã tuyên bố thì chắc chắn có sự chuẩn bị kỹ càng mọi chuyện. Nàng nhìn tiền trong xe, lại quay đầu nhìn Ấn Kỷ Tuyền mặt mũi lo lắng bên cạnh, trái với nàng hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Ấn Kỷ Tuyền, tôi đi đây, mọi chuyện cứ dựa vào kế hoạch sẽ ổn thôi, Đái Thư Bạch, cậu chỉ cần khống chế cảnh sát không đi quấy rối là được, không muốn có thêm chuyện dư thừa. Về phần Diệp tiểu thư, tôi rất cảm ơn cô đã cung cấp thông tin có ích" Ấn Sư Mân đem mọi chuyện dàn xếp xong, lúc này mới quay người lên xe. Nàng biết mình hiện tại nhất cử nhất động đều sẽ bị đối phương nhìn thấy, bất quá cái này cũng không đáng kể, Ấn Sư Mân nàng, cho tới bây giờ chưa từng sợ ai.
Lái xe một đường đến địa chỉ trong điện thoại, Ấn Sư Mân vừa xuống xe, liền thấy hai tên bảo vệ đứng ở cửa nhà kho lớn, cố ý đứng chờ mình. Kho hàng này chỉ có một tầng, nhưng diện tích lớn, bên ngoài cũng rất rộng rãi. Điều kiện tốt chính là chỗ này ít có người tới, làm việc thêm thuận tiện.
"Tiền đâu?" tên bảo vệ mặc âu phục móc súng lục nhắm bắn Ấn Sư Mân, một kẻ khác muốn tới lục soát thân thể nàng, nàng thờ ơ giơ tay lên, ngón tay chỉ ra phía sau xe. Động tác này vốn rất bình thường, nhưng tên mặc âu phục lại khẩn trương thái quá, vội vàng chĩa súng vào đầu nàng. Bị Súng chĩa vào đầu, Ấn Sư Mân không những không giận mà còn cười.
"Đừng khẩn trương như vậy, tôi không có mang theo gì hết, huống chi tôi không có thói quen đánh chó" Ấn Sư Mân nói xong, đi lên con đường đất bước dài về phía nhà kho. Kho hàng này rất lớn, để đầy thùng xăng, nhìn thấy cách sắp xếp này, nàng không khỏi nhíu mày, nếu như đối phương muốn ở chỗ này hốt trọn ổ, cũng không phải chuyện buồn cười.
"Ấn đại tỷ quả nhiên có gan, thế mà một mình tới đây thật, chỉ bất quá, vì một cô gái có đáng giá không ?" Cũng không lâu lắm, một tên mặc âu phục màu xám đội mũ dạ đi ra. che khuất toàn bộ mặt. Nhìn thấy hắn một mình đi ra, Ấn Sư Mân không có ý định trả lời hắn
"Tiền đưa cho mày, thả Hoắc Duẫn Anh ra"
"Ha ha, Ấn đại tỷ quả thật là người cá tính, rõ ràng ốc không mang nổi mình ốc, còn vội vàng muốn đàn bà. Tiền tao thu, mạng của mày, tao cũng muốn. Ấn Sư Mân, tao lúc đầu không muốn đụng tới mày, nhưng mày hết lần này đến lần khác liên lụy đến Thanh Đường, không khỏi tự lượng sức mình"
"Lời này không đến lượt mày nói" Ấn Sư Mân con ngươi đen thẫm, thấp giọng nói.
"Ồ, vậy có cái gì tao có tư cách nói hả?" tên mũ dạ nói xong, phủi tay, cánh cửa kho hàng mở ra, liền nhìn thấy hai cô gái không giống người Trung Quốc kéo nàng đi ra.
Hoắc Duẫn Anh không ngừng ho khan, quần áo sạch sẽ của nàng bị dính không ít đất bùn, khoé miệng còn chảy máu, cũng có vết máu dính trên y phục của nàng. Nhìn tay trái của nàng vô lực rủ xuống vai. ánh mắt Ấn Sư Mân trở nên tĩnh mịch, gương mắt cũng giống như phủ một tầng băng đá, thời gian qua đi xuất hiện vết rạn.
"Tao từng nói qua, đụng vào nàng mày sẽ chết" Ấn Sư Mân nhíu mày nhìn Hoắc Duẫn Anh, mà lúc này Hoắc Duẫn Anh ngoại trừ ngẩng đầu nhìn nàng, căn bản không còn khí lực làm gì. Cuộc đời nàng lần đầu tiên bị đánh thảm như vậy. mặc dù vết thương đều ngoài da, nhưng vẫn đau chết nàng. tay trái bị bẻ gãy, để nàng biết nguyên lại gãy xương là như thế nào. bất quá còn may nàng bảo vệ mặt, đó mới là trọng yếu.
"Ấn Sư Mân, mày có gan, tao thừa nhận, mày lợi hại. Chỉ bất quá, hôm nay người phải chết là mày, ra tay" tên mũ dạ nói xong, trong kho hàng nhảy ra mười mấy tên cầm súng. Bọn hắn chĩa súng về hướng Ấn Sư Mân, chậm rãi kéo chốt bảo vệ
Trước kia vô cùng bình tĩnh, thấy cảnh này, Hoắc Duẫn Anh cũng không cách nào tỉnh táo lại. Nàng nhìn Ấn Sư Mân, mà Ấn Sư Mân lại lạ thường không thèm để ý mấy cây súng kia, ngược lại yên tĩnh nhìn nàng.
"Tao tuỳ ý để mày xử lý, mày có bằng lòng thả nàng ra không?" Chợt Ấn Sư Mân mở miệng, nói câu này, Hoắc Duẫn Anh nghe rõ ràng, căn bản không nghĩ tới kịch bản chỉ có tỏng phim hay tiểu thuyết lại xuất hiện ngoài đời thật. Nàng cảm thấy tên mũ dạ nhất định sẽ đáp ứng, kết quả vẫn sẽ giết mình, nàng không ngừng nháy mắt với Ấn Sư Mân, để nàng đừng quan tâm mình, nhưng đối phương...ngược lại không thèm nhìn đến nàng.
"Ấn Sư Mân, mày bây giờ làm gì có tư cách bàn điều kiện, hai người chúng mày, đều phải chết!"
"Đáng tiếc , tao không có dự định chết" Ấn Sư Mân nói xong, bỗng nhiên xoay người móc trong túi một chai lưu trữ kích cỡ bằng ngón tay. Lúc cái chai vỡ ra, từng đợt sương mù nồng đậm cay mũi bỗng nhiên phủ đầy nhà kho. Tầm nhìn không rõ ràng, không ai dám nổ súng bậy để tránh làm bị thương người nhà, đúng lúc này, từng tiếng kêu thảm vang lên. Tên mũ dạ nhíu chặt lông mày, bắt mấy người đứng ở phía trước mình, không ngừng dùng tay xua khói mù.
Cửa lớn nhà kho bị đẩy ra, từng tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng. Đợi đến lúc khói mù tản ra, tên mũ dạ phát hiện người của mình bị hạ một nửa. Mà bên ngoài tiến vào lại là người của Ấn Sư Mân.
"Chuyện gì xảy ra, Ấn Sư Mân, mày là đồ lừa bịp! mày mày tại sao tới đây, tao rõ ràng trang bị máy dò, vì cái gì mày vẫn có thể phái người tới!" tên mũ dạ tức hổn hển, căn bản quên quan hệ cùng thân phận đối địch. Nghe hắn hỏi, Ấn Sư Mân khinh thường nhếch miệng.
"Chỉ nhờ nội ứng, tao cũng có mà"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro