Chương 35:
Ấn Kỷ Tuyền sau khi tỉnh táo lại một chút, Ấn Sư Mân mới gọi lái xe, cùng nàng đi đồn cảnh sát, lúc đầu hai người không muốn đi chỗ kia, cũng hoàn toàn muốn tự mình giải quyết, nhưng nghe nói có nhân chứng ở đồn cảnh sát, các nàng cảm thấy cần phải gặp mặt hỏi chuyện.
Lần đầu tiên đến đồn cảnh sát, Ấn Sư Mân biểu hiện tự nhiên, mà Ấn Kỷ Tuyền vẫn nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh cũng không có tâm tình chú ý việc khác. Hai người đi vào, lập tức liền thấy Đái Thư Bạch ngồi cong vẹo chơi điện thoại. Thấy hai người tới, đối phương cũng không kinh ngạc, đặt di động xuống, đi tới trước mặt các nàng.
Đái Thư Bạch không thấp, thậm chí cao bằng Ấn Sư Mân, chỉ là chiều cao không giúp nàng tăng thêm chút uy nghiêm nào, nàng cho người khác cảm giác không giống cảnh sát, ngược lại là một tên vô lại du côn tươi cười, thêm cái bịt mắt kia, liền không giống người đứng đắn
"Tôi biết hai người sẽ tới, đi vào phòng thẩm vấn trước đi. "Đái Thư Bạch thuận miệng nói, Ấn Sư Mân cũng không do dự theo sau. Ba người tiến vào phòng thẩm vấn, nơi này so với phòng thẩm vấn lớn hơn một chút, còn có bàn thấp cùng ghế salon, nghĩ cũng biết là có người cố ý sắp xếp. Bên trong không có ai, mà là một cô gái mặc váy trắng, nhìn thấy các nàng đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn một chút, khi nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền, lại cười với nàng
"Không nghĩ tới lại gặp cô vào dịp này" Ấn Kỷ Tuyền hiển nhiên cũng nhớ kỹ Diệp Lê San, là chủ tiệm cà phê bánh , mà nếu như nhớ kỹ không sai, nàng cũng chính là hàng xóm của Hoắc Duẫn Anh
"Đích xác, tôi cũng không nghĩ chúng ta lại gặp ở tình huống này, tiếp theo tôi chỉ có thể kể hết những gì tôi nhìn thấy nói cho hai người biết" Diệp Lê San ngồi xuống ghế salon, Đái Thư Bạch ngồi bên cạnh nàng, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền ngồi đối diện.
"Ấn Sư Mân, cô đến xem náo nhiệt hả? nếu như tôi nhớ không sai, Hoắc Duẫn Anh kia hẳn là cô gái của Tiểu Tuyền Tuyền, bất quá làm sao mà cô cũng gấp như vậy ?" Đái Thư Bạch quen biết Ấn Sư Mân thật lâu, nàng năm nay 27 tuổi, quen biết Ấn Sư Mân khoảng chừng hơn hai mươi năm, nếu như vì không có tình thú với nhau, Đái Thư Bạch đúng là dự định sống hết đời với Ấn Sư Mân.
"Không phải của chỉ, cũng không nhất định của chỉ" Ấn Sư Mân mặc kệ Đái Thư Bạch, mà đem ánh mặt thả lên người Diệp Lê San, phát giác được tầm mắt của nàng, Diệp Lê San ngẩng đầu, an tĩnh đối mặt với nàng, như thế để Ấn Sư Mân hơi kinh ngạc. Nàng biết mình cũng không phải loại người có tính hiền hoà, Hoắc Duẫn Anh trước đó, xem như cho người ta cảm giác chút lạnh lẽo đáng sợ.
Hốc mắt Ấn Sư Mân rất sâu, tình cảm cũng luôn chôn dấu rất sâu, cẩn thận nhìn chằm chằm người ta, tựa như muốn nhìn thấu đối phương, có rất ít người lần đầu tiên gặp mặt sẽ nhìn thẳng vào Ấn Sư Mân quá lâu, nhưng Diệp Lê San lại là một trong số ít đó, mà còn không có biểu hiện sợ hãi.
"Diệp tiểu thư, có thể kể lại những gì cô thấy không ?" Ấn Kỷ Tuyền nhẹ giọng hỏi.
Buổi sáng hôm nay tôi cùng cô ấy đi ra ngoài, lúc vừa mới chia tay, một chiếc xe thể thao bỗng nhiên lao tới, bắt cô ấy lên xe, tôi chỉ nhớ được bản số xe, nghĩ muốn đuổi theo lại không kịp"
"Ừm, tôi biết rồi" Ấn Kỷ Tuyền cúi đầu nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy Hoắc Duẫn Anh bình thường rất ít liên hệ với hắc đạo, nếu có ai muốn tìm Hoắc Duẫn Anh gây phiền phức, sẽ không gióng trống khua chiêng, khả năng duy nhất chính là có người phát hiện mình, cùng Ấn Sư Mân có quan hệ với Hoắc Duẫn Anh, cho nên mới bắt nàng...muốn....
Đang lúc gian phòng một mảnh trầm mặc, điện thoại Ấn Sư Mân bỗng nhiên vang lên, nàng cúi đầu nhìn số gọi đến vô cùng xa lạ, vẫn là bấm kết nối, vừa mới bắt đầu Ấn Sư Mân không nói gì, ngược lại người bên kia mở miệng trước
"Ấn đại tỷ, biệt lai vô dạng nhỉ" Điện thoại kết nối, đối phương chỉ nói một câu, Ấn Sư Mân trong nháy mắt liền đoán được người bắt Hoắc Duẫn Anh đi là ai.
"Thả người"
"Ha ha ha, Ấn đại tỷ quả nhiên không bình thường, nói chuyện dáng vẻ một bộ cao cao tại thượng, người thì tôi sẽ thả, nhưng cũng phải xem thành ý của cô thế nào. Nghe nói cô trước đây vẫn luôn nhúng tay vào chuyện của Thanh Đường, còn đến chỗ làm ăn của chúng tôi quậy phá khiến lão đại của chúng tôi không vui, phần tội này, có phải nên tính trên người của cô không ? cô gái này trước kia từng cứu cô, chắc cũng không phải người bình thường nhỉ?"
"Nói đi, muốn cái gì?" Ấn Sư Mân dựa vào ghế salon, bắt chéo chân, bộ dáng mặc dù nhẹ nhõm, nhưng tay nàng cầm điện thoại nổi lên gân xanh.
"Muốn cái gì? kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ chơi lớn, chỉ cần Ấn đại tỷ trả lại địa bàn làm ăn đáng lẽ thuộc về chúng tôi, còn thêm trăm ngàn tệ, cô gái này tự nhiên sẽ hoàn hảo không chút tổn hại trả lại cho cô"
"Tốt, cho tôi chút thời gian"
"Ài ài là sao ? Ấn đại tỷ, cô không phải có vậy mà không chơi nổi chứ, chút tiền như vậy, cô cần bao nhiêu thời gian hả? như vậy đi, kỳ hạn của tôi là tối hôm nay, một mình cô đến đưa tiền. Đến trễ mười phút thì tôi liền tìm anh em chơi đùa với cô ta, dù sao dung mạo của cô ta cũng đẹp như vậy."
"Không cần đêm mai, đêm nay liền có thể đưa cho ông, nếu như chạm vào một sợi tóc của nàng, tôi muốn ông chết ngay tức khắc"
"Ấn Sư Mân, đừng có phách lối như vậy, mày..."
Đối phương còn chưa nói xong, Ấn Sư Mân đã cúp điện thoại trước, thấy tư thái này của nàng, Đái Thư Bạch chép miệng, nàng cảm thấy người gọi điện thoại kia nhất định sẽ thảm, căn cứ vào việc hiểu rõ Ấn Sư Mân, người này hiện tại vô cùng tức giận, bởi vì từng cùng nhau lớn lên, đại khái chỉ có lúc cha mẹ nàng gặp chuyện, Đái Thư Bạch mới lộ ra vẻ mặt này
"A Mân, đêm nay chị cùng em đi" Ấn Kỷ Tuyền nghe rõ ràng cuộc đối thoại, lo lắng nói, nàng không có cách nào để Ấn Sư Mân một mình mạo hiểm, mục đích của đối phương căn bản không phải vì tiền, mà là mạng Ấn Sư Mân. Chỉ là Ấn Sư Mân không có ý định trả lời Ấn Kỷ Tuyền, ngược lại trầm mặc suy nghĩ cái gì.
"A Mân, em đừng nói với chị em định đi một mình nha, chị sẽ không đồng ý" Ấn Kỷ Tuyền trầm mặt, nếu Ấn Sư Mân thật dám đánh liều đi một mình, nàng nói cái gì mình cũng sẽ không đồng ý.
"Chị hai, chị không khỏi xem tôi quá lợi hại rồi. Chuyện này liên quan tới sự an toàn của Hoắc Duẫn Anh, mà tôi cũng không phải là kẻ ngu muốn chịu chết. Tôi sẽ không đi một mình, trái lại, tôi còn muốn đem theo rất nhiều người."
"Ha ha ha, tôi nói rồi, Ấn Sư Mân là người cáo già, làm sao có thể đi một mình, cô ấy ghét nhận là người khác ra lệnh cho cô ấy, Tiểu Tuyền Tuyền, cô căn bản không hiểu rõ em gái cô" nghe Ấn Sư Mân nói, Đái Thư Bạch cười cười, với Ấn Kỷ Tuyền đang nhíu lông mày.
"Cho nên, em định làm cái gì ?" Ấn Kỷ Tuyền từ đầu đến cuối không nhìn tới Đái Thư Bạch, trực tiếp hỏi Ấn Sư Mân, nếu như nàng vừa rồi nghe không sai, người này giống như gọi mình là chị hai, xưng hô này, quả thật đã rất lâu không gọi
"Không định làm thế nào, quan trọng là phải giải quyết được"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro