Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33:

Say rượu lại túng dục quá độ, ngày hôm sau cùng một chỗ bên nhau, tuyệt đối không phải là thể nghiệm thoải mái. Tựa như giờ phút này, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không thương. Chóng mặt đau đầu, đau lưng nhức eo, liền ngay cả chân tâm cũng êm ẩm tê tê, động cũng không dám động một cái.

Nghĩ đến hôm qua Ấn Kỷ Tuyền muốn mình nhiều lần trong bồn tắm, đến trên giường làm một đường, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy Ấn Kỷ Tuyền tìm đến mình, căn bản vì một tháng qua dục cầu bất mãn muốn phát tiết trên người mình. Kết quả thì sao? hiện trên giường chỉ có mình nàng, điều này khiến Hoắc Duẫn Anh ít nhiều có chút khó chịu, cho là nàng chỉ là người làm ấm giường sau đó liền bị vứt bỏ....

Đang lúc Hoắc Duẫn Anh nghĩ đến về sau không làm với Ấn Kỷ Tuyền nữa, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, Ấn Kỷ Tuyền bưng cái dĩa đi vào. Nhìn thấy mình thức, nàng cười nhẹ, đem bữa sáng bày trên bàn.

"Duẫn Anh em tỉnh, tôi vừa xuống lầu mua chút đồ ăn sáng, không biết em thích ăn gì, liền mỗi cái mua một chút" Ấn Kỷ Tuyền vừa nói vừa bày ra đồ ăn, có cháo có sữa, cũng có nước trái cây cùng bánh ngọt, kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây. Bất quá Hoắc Duẫn Anh chưa từng có thói quen ăn sáng, nếu như nói nàng dùng bữa sáng thì ngoài uống rượu, nàng thật không nhớ nổi mình từng ăn gì.

"Nha" mặc dù mùi thơm thức ăn bay khắp cả phòng, Hoắc Duẫn Anh vẫn là biểu hiện bình thường, nàng ở trên giường không nghĩ xuống, cũng không có ý định ăn.

"Duẫn Anh, em tựa hồ có gì bất mãn với tôi hả, tối hôm qua cũng thế"

"Cô nghĩ nhiều quá rồi, nếu tôi khó chịu với cô, tôi lên giường với cô làm gì?"

"Còn có, cô lần sau thượng tôi sau có thể trực tiếp rời đi, không cần ở chỗ này càng thêm chướng mắt" Hoắc Duẫn Anh liếc mắt nhìn Ấn Kỷ Tuyền, xoay người đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói. Nghe nàng nói những lời không thành thật, Ấn Kỷ Tuyền nhíu nhíu mày, cuối cùng minh bạch nguyên nhân là gì.

"Duẫn Anh trách tôi một tháng trước đi mà không tạm biệt rồi" Ấn Kỷ Tuyền cũng nằm trên giường, từ phía sau lưng ôm Hoắc Duẫn Anh, tay nàng ấm áp trượt vào trong chăn, xoa eo của Hoắc Duẫn Anh đang đau buốt. Không thể không nói, Ấn Kỷ Tuyền xoa bóp vẫn rất dễ chịu, Hoắc Duẫn Anh bị xoa có chút buồn ngủ.

"Cô đi đâu cũng không liên quan tới tôi, tôi cũng không là gì của cô, cô không cần giải thích với tôi" Hoắc Duẫn Anh nói, bất mãn đập tay Ấn Kỷ Tuyền. Rõ ràng đánh người, nhưng Ấn Kỷ Tuyền hết lần này đến lần khác nghe ra mấy phần khẩu thị tâm phi. Nàng đưa tay luồn vào trong lần nữa, chậm rãi bóp mông Hoắc Duẫn Anh. Nơi này rất mềm, sờ tới sờ lui cực kỳ dễ chịu. Đêm qua nàng sờ rất nhiều lần.

"Duẫn Anh, ngày đó tôi tạm thời rời đi, là có chuyện gấp, em cũng biết thân phận của A Mân, tôi lúc ấy chỉ là vội vàng đi nước ngoài xử lý một ít chuyện, liên quan đến A Mân, cho nên mới không kịp nói với em. Tôi hứa với em, lần sau sẽ không làm vậy nữa"

"Không liên quan gì tới tôi"

Nghe Ấn Kỷ Tuyền giải thích, niềm khó chịu Hoắc Duẫn Anh đè nén một tháng tiêu tán không ít. Nàng ôm gối đầu của mình, buông tay Ấn Kỷ Tuyền ra. Nhưng người này hết lần này đến lần khác tay cứ mò vào những nơi không an toàn, dẫn tới Hoắc Duẫn Anh nhịn không được phải kẹp chân.

"Duẫn Anh, em ướt rồi, bị tôi sờ vậy mà có cảm giác hả?" Ấn Kỷ Tuyền thừa nhận mình lúc nãy cố tình sờ bộ vị nhạy cảm của Hoắc Duẫn Anh, chỉ là không nghĩ tới thân thể người này nhạy cảm như vậy, rõ ràng tối hôm qua làm rất nhiều lần như vậy, hiện tại lại...

"Ấn Kỷ Tuyền cô là heo sao ? ăn không đủ no?" Hoắc Duẫn Anh thật chán ghét chết Ấn Kỷ Tuyền tựa như dã thú lúc nào cũng động tình, mình hôm qua bị nàng muốn năm lần, ròng rã năm lần. Nàng mệt mỏi đến dạng này, người này còn sờ nàng, cho nàng cảm giác, đều sờ thành như thế, lại không phải lãnh cảm, đương nhiên sẽ ẩm ướt.

"Thật nóng" Ấn Kỷ Tuyền ôm chặt Hoắc Duẫn Anh, từ phía sau nàng nhẹ nhàng tham tiến vào, bên trong chặt chẽ nóng hổi, Hoắc Duẫn Anh cũng bị kích thích mà cuộn mình thành một đoàn, chăm chú kẹp lấy không cho nàng động

"Ấn Kỷ Tuyền tôi không muốn làm"

"Thế nhưng chịu đựng sẽ không khó chịu sao?"

"Khó chịu cũng không làm, tôi mệt mỏi"

Hoắc Duẫn Anh đùa nghịch lại thêm lì lợm, chính là kẹp chân không để Ấn Kỷ Tuyền động đậy, rơi vào đường cùng, Ấn Kỷ Tuyền chỉ có thể rút tay ra ngoài, lại quan tâm tìm khăn tay lau sạch sẽ cho Hoắc Duẫn Anh.

"Duẫn Anh, chí ít uống chút sữa rồi ngủ tiếp"

"Không uống"

"Muốn tôi đút em ăn không?"

"Được rồi, lấy ra đi"

"Ừm, tôi lại ôm em ngủ một lát, hôm nay ở lại nơi này"

"Kỳ thật cô có thể đi mà"

Hoắc Duẫn Anh ở trong lòng trợn mắt, lại không nói cái gì nữa, mặc cho Ấn Kỷ Tuyền ôm lấy nàng. thân thể bị ôm lấy, cảm giác an tâm để Hoắc Duẫn Anh vô cùng an tâm. Nàng rất lâu chưa từng có cảm giác an tâm như thế, tựa như giấc mơ không chân thật. Dù sao qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn sẽ sợ hãi nhiều thứ.

Sợ tịch mịch, giống như không chỉ là chính mình.

"lão đại, chúng tôi bây giờ ở dưới lầu cư xá, là nơi ở của con đàn bà có dính dáng tới chị em Ấn gia, Ấn Kỷ Tuyền tối hôm qua tới đây, đến bây giờ vẫn chưa rời đi"

"Ừm tiếp tục theo dõi, lần này tao muốn Ấn gia...hoàn toàn biến mất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro