Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30:

nhiệt độ cơ thể của Hoắc Duẫn Anh trở nên rất ấm, cũng có thể là nàng sợ mình lạnh nên mở máy sưởi. ánh đèn chiếu rọi biểu lộ đắc của nàng trở nên xinh đẹp hơn, Ấn Sư Mân lăng lăng nhìn, hồi lâu đều chưa hoàn hồn. Ban đầu nàng tiếp cận Hoắc Duẫn Anh với tầm nhìn không đơn thuần, bởi vì nàng tò mò không biết Ấn Kỷ Tuyền lại để ý một người con gái như vậy.

Hoắc Duẫn Anh danh tiếng bên ngoài không tốt, cho dù Ấn Sư Mân vô cùng rõ ràng. Nàng trước đó điều tra nội tình của Hoắc Duẫn Anh rõ ràng, nhưng chuyện liên quan tới nàng lúc trước nàng đều không tra được, xem ra tốn không ít tiền che giấu quá khứ kia.

Ấn Sư Mân không thích loại người như Hoắc Duẫn Anh, nhưng lòng hiếu kỳ của nàng lại khiến nàng nhịn không được đi điều tra. Các nàng quen biết hơn một năm, nhưng chân chính chú ý tới Hoắc Duẫn Anh chỉ mới bắt đầu khi nàng dính dáng tới Ấn Kỷ Tuyền. Cho tới bây giờ Ấn Sư Mân cũng không dám nói mình có tình cảm thế nào với Hoắc Duẫn Anh, nàng không thích qua ai, có lẽ nàng thích qua người nhà, thích qua Ấn Kỷ Tuyền, nhưng loại thích kia, so với Hoắc Duẫn Anh lại đối lập rất lớn.

Ấn Sư Mân không nghĩ ra, nàng chỉ biết, nàng hiện tại đối với Hoắc Duẫn Anh sinh ra cảm giác vi diệu, nàng muốn ở bên cạnh nàng, bất luận lấy thân phận cùng vị trí, cũng chỉ là đơn thuần muốn ở lại, tựa như vật trang sức hay vật phẩm của một người. Nếu như loại ý nghĩ này của Ấn Sư Mân bị người khác biết, chỉ sợ sẽ bị dọa đến phát sợ.

Dù sao cho tới bây giờ, đều bị người xem như cao cao tại thượng, lại muốn trở thành vật trang sức của Hoắc Duẫn Anh, nghe vào cũng hơi khéo léo.

"Hoắc Duẫn Anh...tôi...." Ấn Sư Mân yên tĩnh thật lâu mới mở miệng, nhưng bên tai lại là tiếng hít thở đều đều của Hoắc Duẫn Anh, thấy nàng nhanh như vậy ngủ mất, Ấn Sư Mân ngẩng đầu, nhẹ nhàng sờ mặt của nàng, lại cẩn thận từng li từng tí tiến tới, ở trên trán nàng đặt một nụ hôn

Quả nhiên...nàng vẫn thích hôn xâm nhập, dạng hôn cạn này...quá đơn giản quá ngắn ngủi. Vết thương trên eo còn đang đau, rõ ràng đã quen với dạng đau đớn này, thân thể cũng mỏi mệt đến cực hạn, nhưng Ấn Sư Mân ngược lại không ngủ được. Nàng không dám loạn động, sợ sẽ đánh thức Hoắc Duẫn Anh, cũng chỉ có thể dùng một tay ôm nàng, một tay khác nhẹ nhàng bịt vết thương. Lúc này, điện thoại dưới gối phát ra âm thanh ông ông, Ấn Sư Mân nhận điện thoại, lại không mở miệng.

"Mân Tỷ, chị thế nào ? không sao chứ"

"Ừm, tra được ra ai chưa?"

"Nhân vật có chút mặt mày, Mân Tỷ chị ở đâu ? chúng em giờ phái người đến đón chị"

"Không cần, ngày mai tôi sẽ tự về, các cậu mau chóng tìm cứ điểm của bọn nó, giải quyết hết đi"

"Dạ"

Ấn Sư Mân cúp điện thoại, yên tĩnh mà liếc nhìn Hoắc Duẫn Anh, thấy nàng không có bị đánh thức, vui mừng một lần nữa nằm xuống. Đến giờ này, bóng đêm đã rất sâu, Ấn Sư Mân không biết mình lúc nào ngủ đi, nàng chỉ biết lúc tỉnh lại liền nghe tiếng đĩa vỡ, còn có tiếng điện thoại hỗn tạp, rõ ràng là Hoắc Duẫn Anh tạo nên động tĩnh.

"An Thất Thất, cô vì sao phải dạy tôi nấu cháo thuốc khó như vậy, tôi đều làm bể mấy chén rồi, trực tiếp lấy gạo ngâm này đưa cho Ấn Sư Mân ăn được không ?"

"Bà chủ, nếu như chị muốn hại chết cô ấy, cứ làm như vậy đi..."

"Tốt tốt tốt...vậy cô nói, tiếp theo làm gì nào ? gạo giống như đang biến thành cơm....ô, thật nóng"

Hoắc Duẫn Anh cau mày, nàng sáng sớm hôm nay, vốn định lười biếng rời giường, sau đó đi quán bar uống rượu. Kết quả mở mắt liền thấy còn bệnh nhân nằm bên cạnh, lập tức tâm tình kém đến cực điểm. Hoắc Duẫn Anh rất ít tới đây ở, cũng không biết gần đây có chỗ nào bán cháo, cửa hàng lớn nàng không rõ, trong quán nhỏ bán cháo nàng lại chướng mắt, chỉ có thể gọi điện cho An Thất Thất đưa tới. Kết quả người này liền nói, nấu cháo tốn có mấy phút mà thôi, chính nàng cũng có thể tự làm.

Hoắc Duẫn Anh đã tin, cũng cống hiến lần thứ hai trong đời nàng xuống bếp, kết quả....nó thành như bây giờ. Trên mặt đất lả tả mảnh vỡ chén dĩa, gao dính đáy nồi, rõ ràng là cháo, lại so với cơm còn.....nhưng quan trọng nhất chính là tay nàng bị phỏng, tay nàng xinh đẹp như vậy , thế mà bị phỏng, mặc dù chỉ là ngón tay đã được ngâm nước, nhưng vẫn khó chịu. Hoắc Duẫn Anh đem tội trách cứ lên đầu Ấn Sư Mân, không sai đều là cái tên phiền toái hại mình xui xẻo như vậy.

"Em đang làm gì vậy ?" Đang lúc Hoắc Duẫn Anh ở trong lòng tiến hành công kích Ấn Sư Mân, đối phương đã đi tới. nàng nhìn phòng bếp bừa bộn, cũng minh bạch Hoắc Duẫn Anh đang làm cái gì, lại muốn chính miệng nàng nói ra.

"Nấu cháo a, còn không phải do cô, không có việc gì nhất định phải húp cháo"

"Tôi cũng không có...."

"Tốt, nhanh đi ra ngoài, lập tức là được rồi"

Hoắc Duẫn Anh cúp điện thoại, đẩy Ấn Sư Mân ra ngoài, thấy nàng trở về nhà bếp luống cuống tay chân, Ấn Sư Mân cười yếu ớt nhìn hồi lâu, cho đến khi Hoắc Duẫn Anh bưng lên một bát cơm bong bóng, nụ cười kia mới biến mất

"Đây là cháo hả?"

"Làm sao ? không phải hả?"

"Đây chính là đem cơm ngâm vào trong nước"

"Không có, chỉ là nấu cháo có nhiều nước chút"

"Thế nhưng cái này là nước lạnh mà"

"Thế có ăn không"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro