Chương 29:
"Cô làm sao một mình xuất hiện ở chỗ đó rồi còn bị thương nữa ?" qua hồi lâu, ám cuối cùng đem viên đạn bên hông lấy ra, nhìn xem giường lớn của mình đều bị nhuộm thành màu đỏ, Hoắc Duẫn Anh tự nhận không sợ máu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy so với gặp chị nguyệt còn nhiều hơn, cũng khó tránh hơi bỡ ngỡ.
"Chỉ là đi hoàn thành một vụ giao dịch, không cẩn thận trúng mai phục thôi mà, tôi động tay liền có thể giải quyết"
"Vậy cô làm sao còn bị thương"
Nghe Ấn Sư Mân dùng thanh âm hư nhược nói chuyện so với khí thế ngày thường, Hoắc Duẫn Anh làm sao nghe ra cũng có chút kỳ quái. Quả nhiên, sau khi bị nàng phản bác, Ấn Sư Mân khó mà cãi lại được. Thấy nàng cúi đầu băng bó vết thương, sau đó hiển nhiên không có ý định trả lời mình, Hoắc Duẫn Anh phối hợp tìm bộ ga giường mới để qua một bên, lại đi qua đỡ Ấn Sư Mân ngồi xuống ghế salon.
"Em đây là làm cái gì?" thấy Hoắc Duẫn Anh đứng ở trước mặt mình đưa tay, Ấn Sư Mân ngoẹo đầu hỏi nàng, động tác này bình thường có chút miệt thịt, nhưng giờ đây Ấn Sư Mân rất yếu ớt, thế mà có bộ dáng ngơ ngác.
"đỡ cô đứng dậy, cô tự đi được hả?"
"Không cần, mấy chuyện này, chính tôi có thể giải quyết"
nghe Hoắc Duẫn Anh nói muốn đỡ mình, Ấn Sư Mân trầm mặt xuống, thấy nàng chống giường đứng dậy, lưng thẳng tắp, ngồi lên ghế salon, Hoắc Duẫn Anh xem như minh bạch Ấn Sư Mân thật rất sĩ diện, thích đau đớn cùng cực cũng không thèm để ý tình trạng.
Làm ổn định mọi thứ, Hoắc Duẫn Anh đưa Ấn Sư Mân vào phòng tắm, để nàng tự lau người, lúc này Hoắc Duẫn Anh ngược lại chuốc nhục nhã nói muốn giúp đỡ, dù sao Ấn Sư Mân với gương mặt lạnh lùng nhìn nàng, để nàng không còn dũng khí để ở lại.
"Chổ này chỉ có một cái giường, cô muốn ngủ cùng tôi hay ngủ trên salon?"
"Ngủ cùng" Ấn Sư Mân từ phòng tắm đi ra, đổi quần áo màu trắng mà Hoắc Duẫn Anh đưa cho nàng, lần đầu tiên thấy nàng mặc đồ trắng, Hoắc Duẫn Anh phát hiện Ấn Sư Mân mặc đồ trắng cũng xinh đẹp. dù sao nàng thân cao chân dài, mặt cũng tinh xảo, ân, điểm này thì giống mình.
Hai người nằm trên giường, Hoắc Duẫn Anh là lần đầu tiên cùng Ấn Sư Mân ngủ chung, mà nàng hôm nay không buồn ngủ. Nói nàng nhiều chuyện cũng được, nói nàng hiếu kỳ cũng được, nàng chính là không rõ sao Ấn Sư Mân mang theo rất nhiều đàn em vẫn bị thương, mà lại, nhìn bộ dáng thuần thục của nàng, hẳn không phải lần đầu tiên tự gắp đạn ra người mình.
"Hoắc Duẫn Anh, em có thấy tôi rất vô dụng không, thay đổi cái nhìn về tôi?" yên tĩnh hồi lâu, lần này Ấn Sư Mân mở miệng trước, nghe nàng nói như vậy, Hoắc Duẫn Anh không hiểu quay đầu nhìn nàng, Hoắc Duẫn Anh lúc ngủ có thói quen để đèn ngủ, ánh đèn điện màu vàng xám chiếu lên mặt Ấn Sư Mân,để nàng nhìn qua trông rất ôn nhu.
"Vì cái gì hỏi như vậy ?"
"Bởi vì tôi bị thương, chỉ có người vô năng mới thất bại, mới có thể bị thương. Nếu như tôi t trở nên vô năng, ở bên tôi chính là chết. Nếu như tôi không làm tốt nhất, người bên cạnh tôi liền bởi vì tôi không tốt mà bị tổn thương"
"Cô làm sao lại có suy nghĩ này?" Nghe Ấn Sư Mân lần đầu tiên nói nhiều như vậy, nhưng nội dung lại hoàn toàn cho người ta cảm giác đối lập, Hoắc Duẫn Anh có chút nhíu mày. Nàng vẫn cảm thấy Ấn Sư Mân vốn cứ như vậy, hiện tại Ấn Sư Mân chính là Ấn Sư Mân, cũng là chính nàng. Nhưng lời nói của Ấn Sư Mân bây giờ, hiển nhiên bộ dáng của thời khắc này, là nàng bức bách chính mình trở thành nàng bây giờ.
"Bởi vì tôi cần phải làm thế. Sau khi cha mẹ mất, Ấn gia cũng chỉ có tôi cùng Ấn Kỷ Tuyền. Em tin rằng người hắc đạo trở thành bạch đạo sẽ dễ dàng sao ?chỉ cần từng bước qua hắc đạo liền mãi mãi là màu xám, trắng hay đen mà nói, căn bản là loại hy vọng xa vời. Nếu như tôi không làm xã hội đen, Ấn gia sẽ thế nào, Ấn Kỷ Tuyền sẽ như thế nào?"
"Cô nghĩ quá nhiều rồi" Nghe Ấn Sư Mân nói, Hoắc Duẫn Anh không hiểu, Ấn Kỷ Tuyền không phải làm viện trưởng rất tốt sao, cũng không có ai đi gây sự với nàng.
"A...không phải tôi nghĩ quá nhiều, là tôi không thể không nghĩ nhiều như vậy. Tôi làm không được, liền sẽ có người thất vọng về tôi, em cũng sẽ như vậy đi" Ấn Sư Mân bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhàng sờ mặt Hoắc Duẫn Anh.
"Nếu như tôi không phải Ấn Sư Mân, tôi làm sao có thể tiếp cận em. Ban đầu tôi không thích em, có lẽ ngoài một chút hiếu kỳ, thúc đẩy tôi tiếp cận em. Tôi hy vọng em thấy tôi là cái tôi để em nhìn thấy, không phải cái tôi đêm nay chật vật" Ấn Sư Mân nhắm mắt lại, thấp giọng nói. Bỗng dưng nàng cảm thấy thân thể bị người ta ôm lấy, mà cái ôm ấp này rõ ràng đến từ Hoắc Duẫn Anh.
"Uy, đầu óc của cô mỗi ngày đều đang suy nghĩ gì vậy. Mình cô muốn thành tình trạng gì, liền thành cái dạng đó liền tốt, tại sao phải vì người khác mà thay đổi. Ấn Sư Mân, mặc kệ cô thế nào, tôi đều sẽ luôn ghét bỏ cô, cho nên cô ở trước mặt tôi, liền biến thành dáng vẻ tôi ghét liền tốt"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro