Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24:

Hoắc Duẫn Anh nói xong, bên trong gian phòng lại an tĩnh lại, Ấn Sư Mân nghĩ nửa ngày mới nghĩ rõ ràng nàng thật sự có chút thất lễ, mặc dù trong lòng không cảm thấy thoải mái, nhưng Ấn Sư Mân quen cường thế, tự nhiên không cho phép Hoắc Duẫn Anh tuỳ tiện nói chuyện với mình như vậy.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy xốc chăn bông trên người Hoắc Duẫn Anh, hạ thể bại lộ trước mắt, chính là như trong lòng dự đoán, trên thân thể trắng nõn nà lại tràn đầy vết tích mập mờ phóng đãng, dáng người cũng đẹp hạng nhất. Ấn Sư Mân nhíu nhíu mày, lúc Hoắc Duẫn Anh chuẩn bị phản kháng liền chụp lấy tay nàng

khí lực Ấn Sư Mân so với Ấn Kỷ Tuyền còn mạnh hơn, khí thế còn hơn một bực. Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới người này đột nhiên nổi điên, lập tức ngay cả phản kháng cũng từ bỏ. dù sao nàng có giãy dụa thế nào, cũng không có cách.

"Thân thể của cô rất mê người, liền ngay cả tôi cũng nhịn không được muốn va vào"

"Tôi nhớ tới tối hôm qua tôi cùng chị cô làm, cô cảm thấy làm như thế có phù hợp không?"

"Hai người chẳng phải chỉ là bạn giường thôi sao ?"

"Nhưng tôi cùng cô cũng đâu phải bạn giường, cô nghĩ muốn cưỡng gian hay sao?"

"Nếu như tôi nhớ không lầm, cô thích vậy mà"

Ấn Sư Mân từ trên cao nhìn xuống Hoắc Duẫn Anh, hai tay giữ chặt tay nàng, đầu gối cũng đè vào giữa hai chân nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tóc dài của Ấn Sư Mân rũ xuống, để Hoắc Duẫn Anh không nhìn thấy rõ ánh mắt nàng, nhưng nghĩ sơ cũng biết, nhất định là dáng vẻ không chút biểu tình. Nàng đã sớm biết không dễ chọc tới Ấn Sư Mân, thế nhưng thật không nghĩ tới, nàng thế mà trong một ngày gây sự với chị cô ta rồi gây sự với nàng.

"Thật có lỗi, tôi không muốn làm" Hoắc Duẫn Anh nhìn thẳng vào Ấn Sư Mân nhẹ nói. Nhưng đối phương không cho nàng cơ hội cự tuyệt mà dùng bàn tay khác sờ lấy xương sườn nàng, sờ lên vết thương của nàng.

" STRIDER MANTRACK tạo thành vết thương, bất quá người ra tay không hẳn là muốn giết cô, mà là cô lao vào. Nếu không vết thương này sẽ không kéo ngang, mà là một dao đâm xuyên thân thể cô"

"Cô rất hiểu biết nhỉ ?"

"Tôi dùng cái này giết không ít người"

"Tôi muốn báo cảnh sát"

"Vô dụng"

Mắt thấy Hoắc Duẫn Anh dùng bên tay tự do làm ra cái tư thế muốn gọi cảnh sát, Ấn Sư Mân khó được mà cười lên, thừa dịp nàng thư giãn, Hoắc Duẫn Anh nắm lấy gối đánh vào mặt nàng. Nàng muốn mượn cơ hội né tránh, ai ngờ mới vung lên gối, gối kia liền bị Ấn Sư Mân nhanh tay cướp đi, căn bản không phải là giật từ tay mình, mà là...trực tiếp lấy đi

"Tôi muốn rời khỏi" Hoắc Duẫn Anh lui về phía sau, mở ra chút khoảng cách, mà Ấn Sư Mân lại cố ý đè lên, dùng găng tay nhẹ chạm lên cằm nàng.

"Tôi thích mang găng tay, bởi vì tôi thích cảm giác dao đâm vào da thịt, thế nhưng mà...tôi lại ghét đồ không sạch sẽ chạm vào tay tôi."

"A, cho nên cô muốn nói tôi không sạch sẽ hả?" Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên cười lên, nhưng nụ cười có chút đắng chát, nhìn trong mắt nàng chợt lóe lên thuỷ quang. Ấn Sư Mân bỗng nhiên đưa tay để lên miệng, cắn lột ra găng tay, lộ ra bàn tay phải trắng nõn mảnh mai

Nàng không có đeo nhẫn gì, chỉ là một bàn tay vô cùng sạch sẽ. hiện ra có chút quen thuộc, Hoắc Duẫn Anh theo thói quen nhìn chiều dài, nghĩ đến Ấn Kỷ Tuyền nói ngón tay Ấn Sư Mân so với nàng dài hơn, hiện tại xem ra, quả nhiên là...

"Nghe nói gái với gái khi ân ái sẽ dùng tay, hôm qua nhìn cô làm cùng Ấn Kỷ Tuyền, tôi cũng muốn thử một chút. Nhưng tôi không muốn tìm những cô gái khác, chỉ muốn làm với cô"

"Ấn đại tỷ, tôi không phải bán dâm"

"Tôi biết, thế nhưng cô rất thú vị, cũng rất xinh đẹp, tôi rất thích"

"Nhưng tôi không thích cô"

Hoắc Duẫn Anh lẳng lặng nhìn Ấn Sư Mân, nàng biết rằng dù có dứt khoát cự tuyệt, nhưng biểu lộ của Ấn Sư Mân vẫn không thay đổi gì. cảm thấy nàng duỗi ngón tay khẽ vuốt ve mình, có lẽ vì cầm dao cầm súng thường xuyên, ngón giữa có chút chai, nhưng lúc sờ lên gương mặt cũng rất dễ chịu

"Mặc kệ có thích hay không, cô là của tôi" Ấn Sư Mân nói xong lại không làm gì mà đứng dậy rời đi. thấy nàng một trận phát bệnh tâm thần liền rời đi. Hoắc Duẫn Anh nhẹ thở phào. nàng vội vàng mặc quần áo tử tế, cảm thấy mình thật sự muốn ra ngoài đi du lịch. Không phải cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị hai người Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân làm phiền chết.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Hoắc Duẫn Anh mở điện thoại gọi xe, nàng không có ý định về quán bar, ngược lại muốn về căn nhà đã lâu không về. Hoắc Duẫn Anh lúc trước mua nhà không có chọn mua biệt thự, bởi vì biệt thự quá an tĩnh, mà nàng sợ hãi sự yên tĩnh. Nàng cầm chìa khoá đi lên lầu, phát hiện bên cạnh đang sửa chữa, cảm thấy mình trở về cũng không phải lúc. Nàng thật vất vả mới về nhà một lần, kết quả còn bị tạp âm quấy rối.

Đang lúc Hoắc Duẫn Anh chuẩn bị quay người rời đi, đằng sau bỗng nhiên đâm phải một người đi tới. Người kia là phụ nữ, mặc đồ màu trắng đơn giản, mang giày xăng đan, so với Hoắc Duẫn Anh mang giày cao gót thấp hơn rất nhiều. Nàng cầm trong tay rất nhiều ảnh chụp, cùng Hoắc Duẫn Anh va chạm, chớp mắt đều rơi lả tả trên mặt đất.

"Thật bất cẩn" Hoắc Duẫn Anh vội vàng ngồi xuống, giúp cô gái kia nhặt mấy tấm hình rơi. nàng phát hiện đa số ảnh đều là hình bánh ngọt tinh xảo, tỉ như bánh gato cùng cà phê, nhìn hình ảnh đã cảm thấy ăn thật ngon.

"Không sao, là tôi lỗ mãng, vốn muốn tới chào hỏi hàng xóm, không nghĩ tới lại gây phiền phức cho cô"

Cô gái mở miệng nói, thanh âm rất nhẹ, giống như mưa phùn nhè nhẹ vào mùa hè. nghe được vô cùng dễ chịu. Hoắc Duẫn Anh lúc này mới nhìn kỹ hình dáng cô gái. Tóc dài đơn giản màu trà nhạt, tóc bị nàng thắt lại thành cái bím, để ở một bên vai, lộ ra lỗ tai sạch sẽ. ngũ quan rất thanh tú, phối hợp cùng một chỗ, cho người cảm giác rất nén lòng cùng thoải mái.

"A, nguyên lại cô là người mới chuyển tới" Hoắc Duẫn Anh nhìn từ trên xuống dưới xong, nhẹ nói.

"Tôi là gần đây mới tới, không biết có hàng xóm xinh đẹp như vậy, tôi tên là Diệp Lê San"

"Hoắc Duẫn Anh" hai người giới thiệu tên nhau, Hoắc Duẫn Anh liền nghĩ đi ra ngoài, nhìn nàng rõ ràng mới về lại muốn đi, Diệp Lê San nhẹ nhàng nắm vạt áo nàng, nở nụ cười với nàng

"Xem ra là tôi trang trí lại nhà cửa làm phiền tới cô, bất quả sẽ mau kết thúc thôi. để nhận lỗi lầm, lần sau gặp lại tôi mời cô ăn bánh gato."

"Được" Hoắc Duẫn Anh tùy ý nhận lời liền đi, mặc dù dáng dấp cô gái không tệ, tính cách tựa hồ cũng là loại nàng thích, thế nhưng mà...

Vẫn là quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro