Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23:

Hoắc Duẫn Anh lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nàng xoa xoa đầu, cảm thấy toàn thân nhũn ra, làm không lên nửa khí lự. Nàng nhớ kỹ tối hôm qua mình đau dạ dày đến muốn mạng, giống như lại nôn, sau đó thì sao? tựa như Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân hai tên biến thái đến nhà mình, các nàng làm sao tìm được ? chìa khóa ở đâu ra?

Hoắc Duẫn Anh trước khi mở mắt, đem chuyện hôm qua loại bỏ một lần, nhưng mà sau khi mở mắt, liền phát hiện tư tưởng cũng không đúng, bởi vì hiện giờ nàng không phải đang ở nhà mình, mà là nằm trên một cái giường xa lạ, nàng đứng dậy, nhìn thân thể mình ngay cả quần lót cũng không có, rốt cuộc đã tỉnh táo lại

Ân, tối hôm qua lại bị Ấn Kỷ Tuyền thượng, mình còn có dáng vẻ hưởng thụ. Mặc dù nơi đó đau đến chảy máu, nhưng không có đau nghiêm trọng như lần trước, kỹ thuật của Ấn Kỷ Tuyền cũng không tệ lắm, rất thoải mái. Hoắc Duẫn Anh ở trong lòng tổng kết xong, nghĩ đến mình làm như thế nào rời đi. Không hề nghi ngờ, bộ váy tối qua không thể mặc lại, phía trên đều dính chút nước, trong phòng này hiển nhiên không còn bộ quần áo nào khác.

Hoắc Duẫn Anh than thở nằm trên giường, quyết định sẽ nằm lại, lúc này cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, nàng nhướn mày nhìn thấy Ấn Sư Mân chân dài đi vào, đằng sau con có 1 người phụ nữ mặc âu phục đeo kính đen. Hai người khí thế mười phần, nếu như cô gái kia không cầm bữa sáng, cùng quần áo, sẽ tưởng là tới bàn chuyện làm ăn

"Ấn đại tỷ, chào buổi sáng"

"Ân, cô khi nào thì đi"

Đem nụ cười xán lạn của Hoắc Duẫn Anh nhìn vào trong mắt, Ấn Sư Mân đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống nàng. Nghe nàng hỏi mình lúc nào rời đi, Hoắc Duẫn Anh ngầm xem đây là lệnh đuổi khách, cảm thấy Ấn Sư Mân nhất định chán ghét mình nằm quá lâu.

"Đúng lúc, tôi cũng muốn rời đi, y phục kia chắc là cho tôi đi" Hoắc Duẫn Anh chỉ chỉ cô gái mặc âu phục, người sau không để ý tới nàng, ngược lại nhìn Ấn Sư Mân, lúc Ấn Sư Mân gật đầu, mới đem bộ quần áo đặt trên giường, lại đem bữa sáng đặt xuống bên cạnh, lúc này mới lui xuống

Mặc dù chuyện tối hôm qua cùng Ấn Kỷ Tuyền bị Ấn Sư Mân nhìn hết, nhưng Hoắc Duẫn Anh còn không có thói quen mặc quần áo trước mặt người khác. Nàng nhìn Ấn Sư Mân không có ý định rời đi, ho khan một tiếng, rõ ràng ám chỉ như vậy, đại đa số người sẽ hiểu, nhưng Ấn Sư Mân hết lần này đến lần khác bền lòng vững dạ đứng chổ kia

"Mặt người dạ thú đâu?" Hoắc Duẫn Anh phát hiện lúc mình tỉnh lại cũng không thấy Ấn Kỷ Tuyền, mở miệng hỏi

"Chị ấy có việc ra nước ngoài"

"À"

Hoắc Duẫn Anh thấy Ấn Sư Mân liền đoán được mặt người dạ thú là ai, nhịn không được nhếch khóe môi, xem ra hình tượng này của Ấn Kỷ Tuyền không ít người thấy đúng. chỉ là nghĩ tới người đó tối hôm qua ôm mình còn nói muốn ở bên cạnh mình, nhưng hôm nay không nói tiếng nào rời đi. nụ cười trên mặt Hoắc Duẫn Anh dần dần nhạt xuống dưới, quả nhiên nàng vẫn thích hợp ở một mình

"Cô tựa hồ rất mất mát" đem phản ứng của Hoắc Duẫn Anh nhìn trong mắt, Ấn Sư Mân hơi híp mắt, xích lại gần nàng một chút.

"Đúng vậy, tôi lại mất một bạn giường nữa rồi"

"A, nguyên lai quan hệ của hai người chỉ là bạn giường"

"Không phải sao?"

Hoắc Duẫn Anh nói xong, trong phòng lại an tĩnh lại. Nhìn vai cùng cổ của nàng lộ ra ngoài, phía trên còn vết tích mập mờ, mà Ấn Sư Mân biết, hạ thể dưới chăn bông còn nhiều hơn nữa.

"Tiếng rên rỉ của cô tối hôm qua cũng không tệ lắm, tôi nghe rất có cảm giác" nghĩ hồi lâu, Ấn Sư Mân tìm chuyện để tiếp tục nói với Hoắc Duẫn Anh, không nghĩ nàng vừa nói xong, Hoắc Duẫn Anh liền mở mắt ra, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

"Cô ướt thì tìm người giúp cô đi, nói với tôi làm cái gì"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro