Chương 22:
Sau khi nói chuyện, bởi vì Hoắc Duẫn Anh bày khuôn mặt thối vô tận mà đành chấm dứt, Ấn Kỷ Tuyền không có cách, chỉ có thể tắm rửa nằm trên giường. Lúc đầu nàng có tưởng Hoắc Duẫn Anh không nguyện ý cùng nàng ngủ chung, kết quả sự nghi ngờ hỏi ra miệng lại bị Hoắc Duẫn Anh khinh bỉ. Nói lên giường bao nhiêu lần, làm cũng làm, ngủ một giường thì có vấn đề gì.
Được trả lời như vậy, Ấn Kỷ Tuyền cười cười gật đầu, nằm xuống bên cạnh Hoắc Duẫn Anh. Hoắc Duẫn Anh lười nhác vận động, lúc ngủ ngược lại không hề gọn gàng. Cảm thấy nàng ở trong chăn loạn động, một hồi lòi chân ra ngoài, một hồi lại co thành một đoàn, Ấn Kỷ Tuyền nhìn nàng làm loạn chăn mền, chỉ có thể quay người ôm nàng, phòng ngừa nàng nửa đêm cảm lạnh
Ban đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, Ấn Kỷ Tuyền chỉ cảm thấy thân thể càng nóng, giống như rơi vào phòng tắm hơi. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Hoắc Duẫn Anh không biết từ lúc nào đã chui vào ngực nàng, giống như gấu túi, đem mình ôm chặt. chỉ là như vậy cũng được, trên thân Hoắc Duẫn Anh rất nóng, tựa như lò sưởi. Ấn Kỷ Tuyền gấp vội vươn tay sờ đầu nàng, nhiệt độ nóng hổi, hẳn là phát sốt.
"Duẫn Anh, dậy, em bị sốt rồi" Ấn Kỷ Tuyền không nghĩ chỉ hứng chút gió biển Hoắc Duẫn Anh liền sinh bệnh, bởi vì nguyên nhân thân phận của Ấn Sư Mân, nàng đi tới chỗ nào cũng đều mang theo bác sĩ riêng, Ấn Kỷ Tuyền nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi tìm Ấn Sư Mân nhờ vả, ai ngờ nàng vừa động đậy, Hoắc Duẫn Anh liền ôm chặt nàng, khí lực cực kỳ lớn.
"A Thanh, đừng đi....đừng rời bỏ em, chị không phải nói muốn ở bên cạnh em sao? tại sao phải đi..." Hoắc Duẫn Anh hiển nhiên là đang nói mớ, mặc dù không chìm vào giấc ngủ, nhưng lại một mực nói mê sảng. Phát hiện mình bị xem như là A Thanh kia, Ấn Kỷ Tuyền nhíu nhíu mày, cảm thấy phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng người kia là ai, cảm giác bị nhận lầm, thật sự không thoải mái
"Duẫn Anh, buông tôi ra, tôi đi tìm bác sĩ" toàn thân đều bị Hoắc Duẫn Anh cuốn chặt, mà áo ngủ trên người nàng đã sớm lỏng ra, lộ ra da thịt. Ấn Kỷ Tuyền không có cách, chỉ có thể dùng sức gỡ tay Hoắc Duẫn Anh, lúc này mới bò xuống giường được. nàng tuỳ tiện mặc áo khoác, đi đến phòng của Ấn Sư Mân, biết đối phương đêm nay cũng ngủ trên thuyền
"A Mân, là chị, chị tìm em có chút chuyện"
"Chuyện gì" Ấn Sư Mân mở cửa rất nhanh, trên thân còn mặc lễ phục, hiển nhiên chưa chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy nàng chỉ mở hé cánh cửa, bên trong còn quanh quẩn mùi kỳ quái, Ấn Kỷ Tuyền khẽ nhíu mày, nàng đẩy cửa ra đi vào, quả nhiên nhìn thấy trên bàn để đầy mấy ống tiêm, mà một người đang ngậm điếu thuốc, đang cầm ống tiêm đâm vào động mạch tiêm gì đó, nhìn thấy nàng còn quay đầu cười cười với nàng.
"Tiểu Tuyền Tuyền, đã lâu không gặp a, có muốn hay không?" cô gái vẫn mặc đồng phục cảnh sát, dựa vào thân phận làm chuyện không hợp, nghe nàng gọi mình như vậy, sắc mặt Ấn Kỷ Tuyền càng kém.
" Đái Thư Bạch, đừng có gọi tôi như vậy, làm phiền đem mấy món đồ của cô đi đi, tôi không hy vọng A Mân dính vào những thứ này"
"Tiểu Tuyền Tuyền, cô nói như vậy thật không đúng, cái này là đồ tốt mà, mà mấy thứ này là A Mân cho tôi" Đái Thư Bạch không ngại khiến Ấn Kỷ Tuyền mặt đen, nàng có chút nhếch khóe miệng, mắt xanh sẫm hiện lên một tia nghiền ngẫm. bên trong phòng bỗng nhiên trầm mặc xuống, cuối cùng vẫn là Ấn Sư Mân mở miệng trước.
"Chị tới làm cái gì?" câu hỏi này hiển nhiên là hỏi Ấn Kỷ Tuyền, nghe nàng nói vậy, Ấn Kỷ Tuyền từ Đái Thư Bạch nhìn sang Ấn Sư Mân
"A Mân, Duẫn Anh phát sốt, em gọi bác sĩ riêng tới xem đi"
"Ồ? phát sốt hả? còn không phải hai người quá kịch liệt sao, mới sẽ..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa" thấy Đái Thư Bạch nghe được cái gì quay đầu nhìn lại, Ấn Kỷ Tuyền vội vàng ngăn Ấn Sư Mân lại
"Tốt, tội gọi cho Lý Kha đi cùng chị" Ấn Sư Mân nói xong sớm ra ngoài, gọi cho bác sĩ riêng. Hai người cùng trở lại phòng của Ấn Kỷ Tuyền, kết quả không còn thấy người trên giường, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền hai mặt nhìn nhau, nghe trong phòng tắm có âm thanh, vội vàng chạy tới, liền thấy Hoắc Duẫn Anh nằm trên bồn cầu ho khan, Ấn Kỷ Tuyền đỡ nàng dậy, súc miệng cho nàng.
"Hai người sao tới nhà tôi, còn bày cái mặt thối" nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, Hoắc Duẫn Anh méo mó nhìn các nàng, bất mãn nói. thấy nàng quay người ôm lấy dạ dày, trên mặt không có chút huyết sắc lại không quên mắng các nàng, Ấn Kỷ Tuyền bất đắc dĩ đỡ nàng đi vào phòng ngủ, Ấn Sư Mân cười như không cười nhìn Hoắc Duẫn Anh.
"Đây là thuyền của tôi" đi vào trong phòng, Ấn Sư Mân nhẹ nói, Hoắc Duẫn Anh nằm trên giường mơ mơ màng màng nhìn Ấn Sư Mân, đưa tay chỉ vào nàng
"Giường của cô thì sao? tôi không thể nằm hả"
"Cực kỳ vinh hạnh"
Thấy Hoắc Duẫn Anh bị sốt cao hoàn toàn không còn thần trí, Ấn Sư Mân cũng không có nói thêm cái gì, lúc này Lý Kha cầm túi thuốc đi tới, nhìn thấy Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân thế mà đều ở đây, hơi sững sờ, lại nhìn Hoắc Duẫn Anh ở trên giường, liền biết bệnh nhân đêm nay
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư"
"Kha Tử, anh xem cho cô ấy thử"
"Dạ, Nhị tiểu thư"
Lý Kha lấy ra nhiệt kế, ống nghe bệnh, kiểm tra một phen, tiêm một liều thuốc hạ sốt cho Hoắc Duẫn Anh liền rời khỏi, Ấn Kỷ Tuyền ngồi bên giường, nhìn người đã ngủ, tâm tình cũng nhẹ nhõm.
"Chị rất thích cô ta nhỉ?" Ấn Sư Mân nhìn thấy sự quan tâm của Ấn Kỷ Tuyền, nàng lại nhìn Hoắc Duẫn Anh, trong mắt hiện lên tia hiếu kỳ. Nàng lúc đầu cảm thấy Hoắc Duẫn Anh không có chỗ nào đáng để Ấn Kỷ Tuyền nhìn nàng với con mắt khác, thế nhưng người này xác thực rất xinh đẹp, cho dù bộ dáng hiện tại tuỳ tuỵ cũng không khó coi. Mà lại, nghĩ đến nàng vừa rồi muốn " ngủ " trên giường của mình, Ấn Sư Mân nghĩ nghĩ, ngủ giường của mình, bình thường đều phải trả giá một chút
"Vâng rất thích"
"Vậy thì làm sao bây giờ, tôi vừa mới phát hiện, tôi đối với cô ấy có một chút hứng thú"
"A Mân, lần này, em không đoạt được của chị đâu"
"Ấn Kỷ Tuyền, tôi cho tới bây giờ đều không muốn đoạt gì của chị cả"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro