Chương 20:
Hoắc Duẫn Anh thích kịch liệt, cũng thích phô trương, nàng không phủ nhận mình cực đoan, một số thời khắc thậm chí cực đoan đến có chút thần kinh. Dạng tính cách cũng từ ngày thường cho đến lúc lên giường, nàng còn nhớ rõ Chung Tử Thanh nói qua, mình tựa như một con báo mới ra đời, đi còn chưa được, liền nghĩ muốn chạy. thế nhưng nàng nói thích loại người như mình, Hoắc Duẫn Anh ở trước mắt nàng xưa nay chưa từng che giấu cái gì.
"Em đang thất thần nghĩ đến ai?" tiếng Ấn Kỷ Tuyền lơ lửng bên tai, để Hoắc Duẫn Anh hoảng hốt tìm thần trí trở về. Phát hiện mình gần đây cứ nhớ về người kia, Hoắc Duẫn Anh lắc đầu, dùng chân kẹp eo ak, đem thân thể của mình chủ động nhảy lên ngón tay của nàng.
Ấn Kỷ Tuyền tuân theo ý nguyện của nàng, lại dò xét đưa vào một ngón tay, khiến cho đường vốn hẹp lại từ từ mở ra.
Bước đi khó khăn, thậm chí mang chút ma sát nhói nhói, Hoắc Duẫn Anh liền ưa thích dạng này, trong khoái cảm xen lẫn đau đớn để nàng thích nổi điên, loại cảm giác này mới là thứ nàng muốn.
"Tôi nghĩ tới ai cũng không liên quan tới cô, ân...nhanh lên...." đây là lần đầu tiên Hoắc Duẫn Anh cam tâm tình nguyện cùng Ấn Kỷ Tuyền làm loại chuyện này, mà Ấn Kỷ Tuyền cũng không nghĩ Hoắc Duẫn Anh lại đồng ý thật. dưới cái nhìn của nàng, người này che giấu nhiều chuyện, nhưng nàng còn không có ngốc đến hỏi bản thân, bởi vì càng tra hỏi, Hoắc Duẫn Anh liền sẽ đem sự thật chôn giấu sâu hơn, đêm nay Hoắc Duẫn Anh sẽ đồng ý cùng mình yêu đương tuyệt không phải vì yêu mình, điểm này Ấn Kỷ Tuyền rất rõ ràng, nhưng một phương diện khác, Ấn Kỷ Tuyền cũng biết, Hoắc Duẫn Anh cần phóng thích, nàng cần mình đến giúp nàng. Cho dù bị xem là công cụ tiết dục, nhưng Ấn Kỷ Tuyền lại có chút cam tâm tình nguyện
nói đến kỳ quái, Ấn Kỷ Tuyền cũng tò mò mình làm sao đối với Hoắc Duẫn Anh nảy sinh tình cảm vi diệu như vậy. Nàng hẹn hò bạn gái không ít, dựa vào hình dáng lẫn địa vị của Ấn Kỷ Tuyền, tìm bạn gái đương nhiên phải môn đăng hộ đối. Hoắc Duẫn Anh bề ngoài xác thực rất xuất chúng, dáng người nhất đẳng rất tốt, nhưng âm tình bất định lại xấu tính, trong giới danh tiếng cũng không tốt, đổi lại là người khác, sợ đều không lọt vào mắt xanh của Ấn Kỷ Tuyền.
Nhưng Hoắc Duẫn Anh không giống, Ấn Kỷ Tuyền đối với nàng hiếu kỳ, muốn biết quá khứ của nàng, đối với nàng sinh ra lòng chiếm hữu mà trước đó không có. Tựa như vừa rồi, Ấn Sư Mân hôn Hoắc Duẫn Anh, trong nháy mắt, Ấn Kỷ Tuyền cảm thấy không thoải mái, cảm thấy khó chịu, cho dù người kia là em gái ruột của mình, nhưng Ấn Kỷ Tuyền vẫn có lòng đố kỵ mãnh liệt. Cho nên nàng mới kéo Hoắc Duẫn Anh đi, muốn chiếm hữu người này.
ngón tay ở trong hành lang ấm áp vừa đi vừa về, vừa vào vừa ra, Ấn Kỷ Tuyền dùng hết kỹ xảo phong phú của mình, nhưng thân thể Hoắc Duẫn Anh dần dần trở nên khô khốc. Ấn Kỷ Tuyền khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Duẫn Anh, nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt, đôi mắt đen thuần tuý như trân châu, bởi vì quá tối mà tỏa sáng, nhưng ánh mắt thanh tịnh hiện ra dưới tình huống như vậy, hiển nhiên đả kích Ấn Kỷ Tuyền, chẳng lẽ kỹ thuật mình kém như vậy ?
"Phía dưới em tôi đều làm, tôi liền không làm em thoải mái sao?"
"Không phải vấn đề của cô" phát giác được Ấn Kỷ Tuyền khó chịu được thất bại, Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy Ấn Kỷ Tuyền, cắn vành tai của nàng. Một cái cắn không nhẹ, Ấn Kỷ Tuyền bị đau, nhưng không né tránh.
"Em muốn nói là vấn đề của em sao ?"
"Ừm, tôi không thích cô tiến vào thân thể của tôi, không có quá nhiều khoái cảm. khi cô làm đau tôi, tôi liền sẽ cảm thấy dễ chịu. Cho nên tôi để cô thô lỗ chút, cũng đang giúp cô không phải sao ?"
"Cho nên đêm đó em cao trào nhanh như vậy, là bởi vì tôi ép buộc em sao..."
Ấn Kỷ Tuyền là lần đầu tiên gặp thể chất như Hoắc Duẫn Anh, nhưng đối phương rõ ràng giải thích rằng không phải vấn đề kỹ thuật của cô, nhưng nghe người kia nói không thích, vẫn khiến nàng có chút khó hiểu. Ấn Kỷ Tuyền cúi đầu xuống, gỡ mắt kính xuống, lộ ra con ngươi lãnh ý không bị che khuất bởi mắt kính, nàng há miệng cắn xương quai xanh của Hoắc Duẫn Anh, dùng sức gặm nuốt xé mài, Hoắc Duẫn Anh bởi vì đau đớn mà thân thể run rẩy, nhưng hết lần này đến lần khác, chỗ chân tâm đó lại dần dần ẩm ướt.
"Ừm...lại có cảm giác, Ấn Kỷ Tuyền, đừng dừng lại!" Hoắc Duẫn Anh lần này nghĩ phải thật phóng túng, mới đem nhược điểm thân thể nói với Ấn Kỷ Tuyền, nàng thở phì phò, dựa vào sự tiến vào chập trùng của Ấn Kỷ Tuyền, một lần nữa Ấn Kỷ Tuyền không còn lưu tình, không ngừng dùng hai ngón tay chạm vào thân thể nàng, mỗi một lần đều không lưu tình mà đi vào tận cùng bên trong, dùng móng tay sờ lên từng tầng nếp gấp trong cơ thể nàng, đi vào phần nhói nhói bên trong, Hoắc Duẫn Anh không ngừng run rẩy, thở dốc, phát ra tiếng ngâm khẽ vỡ vụn.
"Dùng sức...đau....A...." Ấn Kỷ Tuyền bỗng nhiên há miệng cắn ngực mình, Hoắc Duẫn Anh khó nhịn kêu ra tiếng, lần này khác lần trước, vừa rồi Ấn Kỷ Tuyền chỉ ngậm lấy, nhưng lúc này đây là cắn thật, lực đạo mạnh đến mức Hoắc Duẫn Anh cảm thấy ngực mình đều muốn bị đối phương cắn thành một cục.
"Tôi biết em đau, thế nhưng em càng ướt" Ấn Kỷ Tuyền xem như biết nhược điểm của Hoắc Duẫn Anh, nhưng trong lòng vẫn đối với câu tôi không thích cô mà canh cánh trong lòng, để hơi thở của nàng biến thành âm đế. Dù sao không có bất kỳ người nào thích lúc làm tình, nghe đối phương nói không thích mình, nhất là Ấn Kỷ Tuyền có lòng tự trọng cực mạnh.
"ừm....liền muốn đến....lại nhanh chút....." Hoắc Duẫn Anh ôm chặt Ấn Kỷ Tuyền, phần dưới bụng đều không bị khống chế mà run lẩy bẩy. nàng muốn cao triều, ở trên du thuyền, cùng một người mình không thích nhưng ân ái, sau đó bị làm nàng đến cao trào. Nếu như Chung Tử Thanh biết, nhất định sẽ chán ghét mình, thế nhưng có liên quan gì, các nàng đã sớm chia tay, cho nên nàng không có tư cách chán ghét mình.
"Như thế này thoải mái hơn rồi" Ấn Kỷ Tuyền bỗng nhiên đưa ngón áp út, cắm vào trong thân thể Hoắc Duẫn Anh, thế nhưng hai ngón tay đã rất miễn cưỡng, nay thêm ngón thứ ba, căn bản không cách nào miễn cưỡng đi vào. Ấn Kỷ Tuyền biết sẽ làm đau Hoắc Duẫn Anh, nhưng nàng biết, người này liền ưa thích cảm giác này.
nàng mặc kệ nơi đó chặt chẽ, dùng sức đem ngón tay thứ ba cắm đi vào, thế nhưng miễn cưỡng cũng chỉ có thể thăm dò vào nửa đốt ngón tay, liền rốt cuộc không cách nào đi vào, chỉ có thể ở lối vào. Nhưng dù cho như thế, Hoắc Duẫn Anh bị mở ra đau đớn khiến nước mắt sinh lý chảy ra, nàng hoảng hốt nhìn Ấn Kỷ Tuyền, thân thể từng đợt co vào, sắp tiến đến cao trào, Ấn Kỷ Tuyền vẫn không ngừng nhanh chóng muốn mình, Hoắc Duẫn Anh không chịu nổi cuộn người lại, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng kêu, xụi lơ trong ngực Ấn Kỷ Tuyền.
"Em la quá lớn tiếng" đem ngón tay rút ra, nhìn chất lỏng óng ánh trên ngón tay, còn có một chút máu đỏ. Ấn Kỷ Tuyền nhíu nhíu mày, nàng còn là lần đầu tiên làm một người ra máu, bất quá cũng do Hoắc Duẫn Anh yêu cầu nàng.
"Thả tôi ra, tôi muốn đi" Hoắc Duẫn Anh đẩy Ấn Kỷ Tuyền ra, nàng tựa trên lan can, duỗi ra hai tay muốn kéo váy lên, nhưng thân thể nhũn ra căn bản không có khí lực, mấy lần đều là thất bại. Ấn Kỷ Tuyền dứt khoát ôm nàng, đưa nàng về phía thuyền.
"Em như bây giờ, ra ngoài mấy bước liền bị người ta ngăn lại, nếu em không nghĩ người ta nhìn ra em đã làm cái gì, vậy cùng tôi đi vào phòng, sắp xếp một chút mới tốt"
"A, cho nên đây là đền bù sau khi cô làm tôi ra máu sao ?" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, nàng mặc dù rất thích đau, thế nhưng cũng vô cùng bảo vệ thân thể mình. nàng chỉ lên giường với Ấn Kỷ Tuyền hai lần, lần đầu tiên nơi đó sưng đỏ không xuống giường được, lần thứ hai nghiêm trọng hơn, rõ ràng không còn là xử nữ mà còn chảy máu
"Duẫn Anh đang trách tôi hả? rõ ràng là em..."
"Hai người rất kịch liệt" đang lúc Ấn Kỷ Tuyền muốn đưa Hoắc Duẫn Anh xuống boong tàu, một bên khác bỗng xuất hiện một người. Nghe tiếng nói kia, không phải là Ấn Sư Mân thì còn ai ? Ấn Kỷ Tuyền vội vàng kéo váy Hoắc Duẫn Anh, động tác này của nàng không thoát được con mắt Ấn Sư Mân.
"Em thấy" Ấn Kỷ Tuyền thấp giọng nói, không phải câu nghi vấn, mà là trần thuật điều mà nàng thấy.
"Không chỉ có nhìn thấy, còn nghe được, không nghĩ tới Hoắc tiểu thư có loại đam mê này, tôi cũng không nghĩ hai người vội vàng như vậy"
"Lần sau đừng làm những chuyện này"
Ấn Kỷ Tuyền cảm thấy xấu hổ, mặc dù không phải nàng để Ấn Sư Mân nhìn thấy, nhưng đến cùng vẫn bị nhìn thấy. Nghĩ đến bộ dáng cùng thanh âm của Hoắc Duẫn Anh vừa nãy bị đối phương nhìn thấy, trong lòng Ấn Kỷ Tuyền càng thêm khó chịu. Nhưng cúi đầu nhìn lại, liền phát hiện Hoắc Duẫn Anh vùi mặt vào trong ngực mình, lộ ra lỗ tai đỏ thấu.
"Duẫn Anh, em đây là đang xấu hổ sao?"
"Khi tôi còn là xử nữ còn chưa biết xấu hổ"
"Thế nhưng mặt của em rất đỏ"
"Cùng cô có liên quan sao ?"
"Tốt, là tôi nhiều chuyện"
"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro