Chương 18:
"Ấn Kỷ Tuyền có người từng nói với cô rằng dáng vẻ của cô rất biến thái" Hoắc Duẫn Anh có chút bất đắc dĩ nhìn Ấn Kỷ Tuyền, người này lúc nói chuyện vẫn không quên đưa tay đỡ mắt kính, rõ ràng mặc lễ phục dạ hội màu trắng hoa lệ, tóc buộc tinh tế, phong cách đồng dạng như nữ thần, nhưng hết lần này đến lần khác nói những lời so với mình còn khác người hơn.
"Ồ? lời này ngược lại không có ai nói qua sao, dù sao tôi chỉ đặc biệt đối xử với Duẫn Anh mà thôi"
"Vậy tôi quả là tốt số thật" Hoắc Duẫn Anh nhịn không được đối với Ấn Kỷ Tuyền trợn mắt. phát hiện lực đạo nắm cổ tay mình có chút lỏng, liền muốn nhân cơ hội đào tẩu, nhưng nàng muốn làm gì đều hiện ở trên mặt, Ấn Kỷ Tuyền vội vàng tiến lên một bước ôm lấy nàng, đem chân đưa vào giữa hai chân nàng, hai tay đặt hai bên, ép nàng vào lan can.
"Duẫn Anh, nơi này không có người tới"
"A, cho nên ? cô muốn chơi dã hợp hẩ?"
"Tôi chỉ là muốn em vui vẻ mà thôi."
"Để tôi vui vẻ không cần phiền phức như vậy, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi liền sẽ rất vui vẻ."
mặc dù Hoắc Duẫn Anh ấn tượng với Ấn Kỷ Tuyền so với lần đầu gặp mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng không quên chị em nhà này gây chuyện phiền toái cho mình. Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Ấn Kỷ Tuyền, trực giác nói cho Hoắc Duẫn Anh biết, Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân đều rất phiền phức.
"Duẫn Anh, em rất cô đơn mà" chợt Ấn Kỷ Tuyền nhẹ nhàng sờ gương mặt Hoắc Duẫn Anh, xoa vành tai nàng, nghe được câu nói này, con ngươi đen láy của Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên lấp lánh, rất nhanh lại bình tĩnh lại.
"Cô đơn, tôi làm gì cô đơn, nhiều người đẹp ở bên cạnh tôi như thế, tôi bận đến không ôm hết được nè"
"Duẫn Anh, em đang nói dối, mỗi lần em nói dối, đều không tự giác cắn môi. Những người kia bất quá là em tự tiện tìm đến như con chó con mèo, em đối với họ có cảm giác gì, em là người hiểu rõ nhất. tôi nghĩ cùng em, thay thế địa vị người mà đêm đó em gọi tên, tên là A Thanh"
Ấn Kỷ Tuyền không nhanh không chậm nói, nàng chú ý tới, lúc nhắc đến tên A Thanh, môi Hoắc Duẫn Anh không cách nào kiềm chế mà run rẩy, khí lực thân thể tựa hồ giảm đi rất nhiều, cảm thấy nàng bất lực, Ấn Kỷ Tuyền đưa tay ôm nàng, vỗ nhè nhẹ vai nàng.
"Duẫn Anh, tôi rất thích em, nếu như em cảm thấy nhàm chán như vậy, liền cùng tôi thử một lần được không" Ấn Kỷ Tuyền tiến lên bên tai Hoắc Duẫn Anh, nhẹ nói, hơi thở ấm áp thổi qua lỗ tai nàng, để Hoắc Duẫn Anh có chút hoảng hốt.
Cô đơn sao ? có lẽ đúng thế, loại cảm giác xuân đau thu buồn này, thật lâu trước đó nàng cũng từng trải qua. Một người ngủ, một người ở căn phòng rất lớn, một người đi tới thành phố xa lạ. Cảm giác ngẫu nhiên đến phát chán, để mắt vài thứ tìm chuyện phiếm, cũng không phải không nghĩ tiến thêm một bước, nhưng thật chuẩn bị tiến tới. lại có cảm giác khủng hoảng cùng sợ hãi.
Vì náo nhiệt, vì mỗi ngày có rượu uống, nàng trực tiếp chuyển vào quán bar ở. Như thế này không có gì là không tốt, thế nhưng mấy năm qua, lần đầu tiên nói mình cô đơn. Nói giỡn gì vậy, mình biểu hiện rõ ràng vậy sao ? Ấn Kỷ Tuyền này thật đúng không biết nói chuyện.
"Duẫn Anh, đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh em. Coi như em bây giờ chán ghét tôi, về sau tôi sẽ khiến em từ từ thích tôi" Ấn Kỷ Tuyền hôn vành tai Hoắc Duẫn Anh, dùng tay nhiều lần vuốt ve sau lưng nàng. cảm thấy Hoắc Duẫn Anh có chút thư giãn xuống dưới, Ấn Kỷ Tuyền buông tay ra, ngược lại sờ eo nàng, ma sát da thịt phía sau lưng lộ ra ngoài.
"Duẫn Anh, cùng tôi thử một chút, có được không ?" Ấn Kỷ Tuyền không có cường ngạnh tiếp tục, mà dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến Hoắc Duẫn Anh. Chỉ là câu hỏi này không được trả lời. Hoắc Duẫn Anh đã đưa tay vòng qua cổ nàng, ngửa đầu ôm lấy
"Cô không phải nói nơi này tạm thời không có ai đến sao, cho nên cô còn đang lề mề cái gì ?"
"Thật có lỗi, để em đợi lâu rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro