Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 125:

An Thất Thất cho là mình chết rồi, thế nhưng lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy giường lớn trắng noãn, phát hiện sự thật cô còn sống. Nghĩ đến cảnh tượng trước khi mình hôn mê, cô bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó phần bụng đau đớn để cô thống khổ nằm trở lại. Ngay sau đó, một cô gái mặc áo trắng đẩy xe lăn tới, đằng sau còn có Diệp Lê San.

"Diệp tiểu thư....còn có..."

"Xin chào, tôi gọi là Chung Tử Thanh, vết thương của cô rất nặng, chớ động đậy" Chung Tử Thanh nhẹ giọng an ủi, nghe tới cái tên này, An Thất Thất có chút sửng sốt, cái tên này cô biết đối với Hoắc Duẫn Anh quan trọng đến thế nào, nhưng bây giờ, cũng không phải lúc quan tâm chuyện này.

"Diệp tiểu thư, Chung tiểu thư, bà chủ bị người ta bắt đi, cô ấy..."

"Chúng tôi biết rồi, A Mân cùng A tuyền đã đi điều tra, cô cô Duẫn Anh cũng đi tìm người nhờ giúp đỡ, cô đừng lo lắng" Diệp Lê San ngoài miệng an ủi An Thất Thất, nhưng chính nàng cùng tràn đầy thấp thỏm cùng bất an, chính trong lúc bọn họ trầm mặc, Ấn Sư Mân đi tới cùng Ấn Kỷ Tuyền, còn có Hoắc Sở Lan chạy về.

"Thế nào rồi ?" người hỏi chính là Diệp Lê San, thấy An Thất Thất tỉnh lại, Ấn Sư Mân hơi nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó móc hai cây súng từ trong ngực đưa cho Diệp Lê San cùng Chung Tử Thanh.

"Chân tướng để lên xe tôi nói, tôi biết hai người sẽ nổ súng, cũng biết không cho hai người đi theo thì không công bằng."

"An tiểu thư, cám ơn đã giúp đỡ Duẫn Anh, chúng tôi sẽ đi cứu nàng" Ấn Sư Mân một lần nữa mang găng tay đen đã lâu không đeo, một đoàn người rời bệnh viện, nhìn bọn họ đến đi vội vàng, An Thất Thất có chút hớn hở cười lên. Bà chủ, chị về sau không thể nói bản thân là rách nát được nữa, nhiều người quan tâm chị như vậy, nếu như nói bản thân không tốt, chúng tôi đều sẽ tức giận.

"Chuyện gì xảy ra ? tìm được chỗ rồi hả?"

"Ừm, bọn bắt cóc Duẫn Anh, đại khái chính là...người trước kia khiêu khích tôi" Ấn Sư Mân nắm chặt tay lái, thái dương chảy mồ hôi. Nàng sớm biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, thế nhưng không ngờ thế mà trực tiếp tấn công Hoắc Duẫn Anh. Mình rõ ràng đã phái bảo vệ, đáng tiếc hôm nay lại có sơ hở.

"Biết là ai sao ?"

"Ngô gia của thành phố Lang Kỳ, tôi đã phân phó thủ hạ đến Ấn gia, tôi biết tôi không có quyền bảo hai người làm cái gì, nhưng vì Duẫn Anh, tôi phải mang theo các cô"

Ấn Sư Mân trầm thấp nói, mà những người khác biểu lộ cũng lo lắng, Hoắc Sở Lan không ngừng loay hoay dụng cụ không phải điện thoại di động, đây là thứ nàng dùng liên lạc với Ninh Tử Man, vừa rồi nàng nhờ Ninh Tử Man hỗ trợ tìm kiếm tung tích Hoắc Duẫn Anh, một khi tìm được lập tức báo cho các nàng biết. Lúc này, trong xe an tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng chuông điện thoại, Ấn Sư Mân bấn nhận, quả nhiên đầu dây bên kia phát ra một tràng tiếng cười, Ấn Sư Mân cắn chặt môi dưới, trong mắt lộ ra sát ý.

"Ngô Nhất, mày dám động đến nàng, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết"

"Ồ ? khẩu khí thật lớn, nếu như Ấn đương gia có thể làm được, cứ việc tới làm thử, chỉ bất quá, người yêu nhỏ bé của mày, cần phải...."

"Nếu như mày dám, mày cứ làm chuyện màng cần làm, Ấn Sư Mân tao nói được làm được, sẽ để cho mày sống không bằng chết."

Ấn Sư Mân nói xong cúp điện thoại, lái về phía chỗ của Ngô Nhất, nơi đó là một nhà máy gia công nhiên liệu bị bỏ hoang, thích hợp để giết người. Sau khi đến đích, bọn họ xuống xe, thủ hạ đã đến sớm bao vây chỗ nào. Trước khi đến Ấn Sư Mân đã sớm mang thư trắng đến chào hỏi, để cảnh sát chỗ này giả bộ làm lơ, dù sao mình vì tìm Hoắc Duẫn Anh đã sử dụng tất cả mối quan hệ của Ấn gia, không che giấu một chút, đích xác không thể nào không nói.

"Không hổ danh là Ấn Sư Mân, thế mà có thể nhanh như vậy tìm tao, chỉ bất quá....người mày muốn, cũng không có ở chỗ của tao"

"Ngô Nhất, vốn liếng của mày ở Lang Kỳ thành phố đã sớm phế, vô luận như thế nào, mày tất bại"

Ấn Sư Mân biểu hiện bình tĩnh, mà nét mặt của nàng cũng lạnh lùng, Ngô Nhất ngồi một chỗ, dù cho bị mấy người dùng súng chỉ vào, hắn vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi Ấn Kỷ Tuyền phủi tay, một cô gái bị kéo lên, biểu lộ của Ngô Nhất mới có chút động đậy.

"Ấn Sư Mân...mày...mày làm sao tìm được em ấy" Ngô Nhất hoảng sợ nhìn cô gái, mà cô gái một mực lắc đầu, nhưng bên trong miệng bị nhét vải, không cách nào lên tiếng.

"Mày đã có bản sự bắt Duẫn Anh, tao cũng có biện pháp tìm được em gái của mày. Giao Duẫn Anh ra, tao có thể thả cô ta đi, cũng cho mày một cái chết thống khoái"

Ấn Kỷ Tuyền trong mắt mang theo sát ý, Ấn Sư Mân là như thế, Hoắc Sở Lan từ đầu đến cuối tra xét tung tích của Hoắc Duẫn Anh, chỉ cắn nát môi dưới thể hiện sự khẩn trương của nàng. hai người bề ngoài tỉnh táo nhất, Diệp Lê San siết tay Chung Tử Thanh thật chặt, cảm giác được nàng khẩn trương, Chung Tử Thanh cũng nắm chặt tay nàng.

"Ha ha ha, hay cho một mạng đổi một mạng, bất quá tao không quan tâm, dù sao tao đều phải chết, để cô ta chết cùng với tao, rất tốt! bất quá Ấn Sư Mân, mày tìm không được người yêu nhỏ của mày, mày vĩnh viễn cũng không tìm được !" Ngô Nhất điên cuồng cười, bỗng nhiên lao đến, thấy hành động của hắn, tất cả mọi người nổ súng cùng lúc, chớp mắt, biến hắn thành một tổ ong vò vẽ.

"Tới đây, tôi biết chỗ giam Duẫn Anh, lên xe, mau lên xe!" ngay lúc Ngô Nhất tắt thở, Hoắc Sở Lan bỗng nhiên quát to lên, nàng vội vàng đưa mọi người lên xe, đi về chỗ Ninh Tử Man nhắn qua. Nơi đó là một toà nhà đang thi công liền bị bỏ hoang, cách nơi này...đại khái nửa tiếng đường xe.

Ấn Sư Mân lái xe nhanh nhất có thể, ngay vào lúc này, bọn họ đều không để ý cái gì, chỉ có một ý nghĩ, chính là Hoắc Duẫn Anh bình an vô sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro