Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122:

" Duẫn Anh, đêm nay muốn ăn cái gì ?" thu xếp mọi chuyện xong xuôi, mấy người ngồi ở ghế salon, tự nhiên chú ý tới nhân vật chính là Hoắc Duẫn Anh, thấy bọn họ mỗi người đều nhìn mình với con ngươi tỏa sáng, thật giống như chờ đợi mình trả lời không phải là muốn ăn cái gì, mà tối nay sẽ ngủ phòng này.

"Ấy....cái gì cũng tốt, thanh đạm chút là được"

"Tốt, vậy tụi chị đi mua đồ ăn" Diệp Lê San nói xong, cùng Ấn Kỷ Tuyền còn có Ấn Sư Mân cùng rời đi, trong phòng chỉ có Hoắc Duẫn Anh cùng Hoắc Sở Lan, đương nhiên còn có Chung Tử Thanh vẫn luôn an tĩnh đang đọc sách.

Hoắc Duẫn Anh miễn cưỡng nằm trên ghế salon, không bao lâu liền ngủ mất, ngược lại Hoắc Sở Lan nhìn nàng ngược lại, cuối cùng đi đến trước mặt Chung Tử Thanh, đem cuốn sách chỉ toàn tiếng anh trên tay nàng giật đi.

"Tôi có thể hiểu hành động này là muốn gây hấn ?" Sách bị giật mất, Chung Tử Thanh ngẩng đầu nhìn Hoắc Sở Lan, mà Hoắc Sở Lan lại lơ đễnh cười.

"Chung tiểu thư, tôi biết giữa tôi với cô có hiểu lầm rất lớn, bất quá.... Mục tiêu của chúng ta đều hy vọng điều tốt nhất cho Duẫn Anh. Cô cũng nhìn thấy, ba người kia rõ ràng cùng phe, hai chúng ta quen biết cũng xem như lâu, chuyện tình năm đó, không bằng hòa giải đi"

Hoắc Sở Lan đương nhiên biết mình là người không được chào đón nhất, mặc dù nàng cảm thấy không nhất thiết cùng tình địch có mối quan hệ tốt, thế nhưng một mình nàng chiến đấu, cũng ít nhiều bất lợi. Nàng không thể nào chủ động cùng ba người kia nói cái gì, thế nhưng mâu thuẫn với Chung Tử Thanh, nàng cảm thấy cần thiết phải cởi bỏ, huống chi tình huống năm đó, nàng cũng nợ Chung Tử Thanh một lời xin lỗi.

"Thật có lỗi, tôi cảm thấy so với cô, tôi càng muốn làm bạn tốt với ba người kia hơn" Chung Tử Thanh đương nhiên cũng chán ghét Hoắc Sở Lan, dù sao suy nghĩ cùng hành động của Hoắc Sở Lan quá mức cực đoan, nàng rất xác định, không ai trong bọn họ có thể chiếm hữu Hoắc Duẫn Anh, mặc dù biết tức giận khó chịu, lại tuyệt sẽ không làm những chuyện cực đoan. Nhưng Hoắc Sở Lan khác biệt, suy nghĩ cùng cách yêu của cô ta quá cực đoan, nhất là khi cô ta bắt Hoắc Duẫn Anh đi, về sau lại thả Hoắc Duẫn Anh đi nhưng lại tự sát liền có thể nhìn ra.

Lòng tham chiếm hữu của cô ta quá lớn, một khi không chiếm được, cô ta liền sẽ mất khống chế lựa chọn hủy hoại người khác, hoặc là hủy hoại chính bản thân cô ta.

"Chuyện năm đó tôi biết trách nhiệm là ở tôi, nếu như cô còn ghi hận, tôi xin lỗi cô. Tôi biết tôi là người tổn thương Duẫn Anh nhiều nhất, thế nhưng tôi chính là đang khống chế chính mình. Tôi không muốn tổn thương nàng, cũng không muốn cùng người nàng để ý có bất kỳ xung đột nào. Cho nên thật xin lỗi."

Hoắc Sở Lan nói xong, vậy mà chậm rãi quỳ gối trước mặt mình, nhìn thấy hành động của cô ta, Chung Tử Thanh có chút ngạc nhiên. Dù sao Hoắc Sở Lan cũng lớn tuổi, nếu như không liên quan tới Hoắc Duẫn Anh, căn bản chính là trưởng bối của bọn họ. Mà người này lại quỳ trước mặt mình. Chung Tử Thanh vội vàng từ xe lăn đến đỡ cô ta lên.

"Hoắc Sở Lan, cô không cần thiết phải làm như vậy với tôi, tôi đã nguyện ý trở về, tôi không còn để ý chuyện năm đó. Mà cô, chỉ cần cô không tổn thương Duẫn Anh nữa, tôi có thể trút bỏ thành kiến đối với cô"

Chung Tử Thanh nhíu mày nói, nàng biết người đầu tiên Hoắc Duẫn Anh thích chính là Hoắc Sở Lan, mặc dù nàng không thể chắc chắn địa vị năm người trong lòng Hoắc Duẫn Anh, nhưng chí ít, Hoắc Duẫn Anh để ý Hoắc Sở Lan. Chung Tử Thanh cũng không nguyện ý huyên náo cứng nhắc với mấy người còn lại để Hoắc Duẫn Anh khó chịu, bây giờ Hoắc Sở Lan đã đi bước đầu tiên, nàng cũng không thể không tiếp nhận.

"Tử Thanh, cảm ơn cô" nghe Chung Tử Thanh nguyện ý tha thứ cho mình, Hoắc Sở Lan cười nói, nghe cô ta gọi mình như thân quen, Chung Tử Thanh nhịn không được cắn môi dưới, bỗng nhiên có chút hối hận sao có thể nhanh chóng hòa giải với Hoắc Sở Lan.

"Không cần cám ơn tôi, tôi cũng vì muốn tốt cho Duẫn Anh"

"Tôi cũng giống vậy"

Hoắc Sở Lan vươn tay về phía Chung Tử Thanh, Chung Tử Thanh rõ ràng do dự, thấy nàng một mực không nhận lấy, Hoắc Sở Lan dứt khoát trực tiếp nắm lấy. Hoắc Duẫn Anh tỉnh lại, nhìn thấy hai người nghiêm túc chăm chú nhìn đối phương, còn nắm chặt tay nhau, biểu tình kia quả thực so với lần trước Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân quần áo không chỉnh tề ôm nhau còn đáng kinh ngạc hơn.

Nàng vẫn cảm thấy những người này, ai cũng có thể tạo dựng mối quan hệ, nhưng chính là Chung Tử Thanh cùng Hoắc Sở Lan thì không thể. Nhưng nhìn thấy một màn này, Hoắc Duẫn Anh không ngừng dụi mắt, cho là mình nhìn nhầm, ai ngờ hai người còn nở nụ cười với nhau.

"Các người....các người không có sao chứ?" Hoắc Duẫn Anh vốn muốn hỏi, các người chắc không bệnh chứ, nhưng lời vừa tới khóe miệng, lại bị sửa đi.

"ừm? tụi chị đương nhiên không có việc gì, Duẫn Anh, em tỉnh rồi sao ?" Hoắc Sở Lan nói, vội vàng tiến tới, mà Chung Tử Thanh thì đi phòng bếp rót một ly nước, đi tới đưa cho Hoắc Duẫn Anh.

"Ừm, bọn họ còn chưa trở lại hả?"

"Ra ngoài hồi lâu rồi " Chung Tử Thanh sờ sờ mặt Hoắc Duẫn Anh sau khi tỉnh giấc có chút phiếm hồng, nhẹ nhàng hôn một cái...

"Nha...kia...kia..." Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy không khí bây giờ dị thường xấu hổ, nhất là Hoắc Sở Lan vẫn còn ở đây, Chung Tử Thanh ở trước mặt nàng hôn mình, đúng lúc ấy, mấy người cầm nguyên liệu nấu ăn cũng lục tục trở về, nhìn thấy các nàng thân mật ngồi bên nhau, quả nhiên sắc mặt không tốt.

"Chậc chậc, Duẫn Anh thật sự rất hạnh phúc, có tụi chị mua thức ăn, trong nhà có người bồi chuyện" Ấn Kỷ Tuyền có chút ê ẩm nói, Ấn Sư Mân một mặt địch ý nhìn Hoắc Sở Lan, Diệp Lê San cười cười với Chung Tử Thanh, sau đó cũng nhận về một nụ cười. Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy bọn họ tương tác, cảm thấy về sau nhất định càng thêm ầm ĩ, cái cảnh tượng này...đại khái mỗi ngày đều sẽ diễn ra.

Thời gian kế tiếp mấy người bận bịu làm món ăn trong bếp, còn Ấn Kỷ Tuyền không nấu ăn cùng Hoắc Sở Lan, đương nhiên còn có Hoắc Duẫn Anh, ở trong phòng khách xem tivi. Trong nhà bếp, Diệp Lê San nhìn Chung Tử Thanh rất nhuần nhuyễn cắt khoai tây, nhịn không được đứng ở bên cạnh nàng.

"Chung tiểu thư, kỳ thật sau khi cô xuất hiện, tôi vẫn luôn đố kỵ cô. Cô và tôi có tính cách gần giống nhau, đều khiến tôi cảm thấy, lúc trước Duẫn Anh chọn tôi, là trên người tôi tìm được hình bóng của cô. Cô là người mà Duẫn Anh để ý nhất, cũng là người nàng nhớ nhung lâu nhất, tôi từng nghĩ cô có gì tốt, có thể khiến nàng nhớ nhung lâu như vậy, để nàng ở trong mứa, quỳ gối trước mộ cô ròng rã một ngày, bất quá chính mình nhìn thấy cô, tôi đại khái hiểu rõ vì sao Duẫn Anh để ý cô như vậy"

Diệp Lê San nói xong, chỉ là nàng, khiến Chung Tử Thanh dừng lại động tác cắt khoai tây " Diệp tiểu thư, cô rất ưu tú, trái lại, so với cô, tôi có nhiều thứ không bằng. Tôi còn chưa hiểu rõ mọi người, thế nhưng ánh mắt Duẫn Anh nhìn cô, so với người khác chan chứa nhiều tin tưởng. Tôi bởi vì chính mình bỏ lỡ nàng rất lâu, tôi cũng không cho rằng trong lòng nàng xem cô là tôi, Diệp tiểu thư rất xuất sắc "

Chung Tử Thanh nói xong, cười cười với Diệp Lê San, mà Diệp Lê San cũng hiểu ý cười lại " A, tôi hiện tại minh bạch, Duẫn Anh vì cái gì chọn cô. Chung tiểu thư, về sau tôi có thể gọi cô là Tử Thanh không ?"

"Xưng hô gì cũng được, gọi thế nào cũng có thể, dù sao cô cũng đã gọi tôi rồi mà" Chung Tử Thanh nghĩ đến Hoắc Sở Lan vừa rồi xưng hô gần gũi, nhịn không được ở sau lưng mát lạnh. Toàn bộ quá trình, Ấn Sư Mân mặc mặc lắng nghe bọn họ đối thoái, từ đầu đến cuối không có xen vào, trên mặt biểu lộ rất nhu hòa. Cả bàn đồ ăn đều làm xong, Hoắc Duẫn Anh còn chưa ngồi lên bàn, đồ ăn trong chén đã chất chồng thành núi nhỏ.

Nàng nhìn năm người ngồi đối diện, cười xấu hổ.

Ấn Kỷ Tuyền : Duẫn Anh, quả cà nướng chị nướng cho em nhớ ăn hết.

Ấn Sư Mân: Chị có nấu chút canh sườn thanh đạm, em uống trước rồi hãy ăn.

Diệp Lê San: khoai tây này là chị cùng Tử Thanh làm, Duẫn Anh nếm thử đi.

Chung Tử Thanh: Duẫn Anh, ăn nhiều một chút.

Hoắc Sở Lan: Duẫn Anh, mặc dù cô cô không có làm gì hết, thế nhưng phần lớn thức ăn trong chén là do cô cô gắp cho con.

Hoắc Duẫn Anh : Các người đang nuôi heo sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro