Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120:

Rạng sáng ngày hôm sau, Hoắc Duẫn Anh đã ngồi lên xe, lái về phía sân bay. Trên đường đi, cảm xúc của Hoắc Duẫn Anh không cao hứng, cho dù nàng một mực miễn cưỡng nở nụ cười, thế nhưng thần thái tiều tùy còn có con mắt sưng đỏ, vẫn lộ ra cái gì. Nhìn Diệp Lê San ôm nàng, Hoắc Sở Lan ngồi ở phía sau mặt mũi tràn đầy lo lắng, Ấn Sư Mân an tĩnh lái xe, Ấn Kỷ Tuyền ngồi ghế phụ nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, cho dù bọn họ không hy vọng lại có thêm đối thủ cạnh tranh, nhưng Chung Tử Thanh có tồn tại, và Hoắc Duẫn Anh không thể xua được tâm ma.

"Duẫn Anh, đến sân bay, em muốn ăn vài thứ trước hoặc là về rồi ăn ?" Xe ngừng bên trong phi trường, Hoắc Duẫn Anh nhìn máy bay trực thăng đậu ở đó, trầm mặc lắc đầu. Nàng không nghĩ kéo dài thời gian làm gì, có lẽ ở đây lâu một giây, nàng đều sẽ nhớ tới cuộc nói chuyện đêm hôm qua với Chung Tử Thanh, nếu cứ dây dưa, không bằng an tĩnh rời đi.

"ừm, vậy thì đi thôi" thấy Hoắc Duẫn Anh không muốn lưu lại, mấy người nhanh chóng lên máy bay, phi công cũng đi theo lên, tiến hành điều chỉnh trước khi bay. Một người đứng ở góc khuất phi trường, an tĩnh nhìn tất cả mọi thứ, mặt Hoắc Duẫn Anh, nhất cử nhất động của Hoắc Duẫn Anh, còn có nụ cười miễn cưỡng của nàng. Chung Tử Thanh biết mình có lẽ không nên tới nơi này, thế nhưng mà...Nàng biết lần này từ biệt, đại khái không thể gặp lại Hoắc Duẫn Anh, đã như vậy, lưu lại một kỷ niệm, có lẽ cũng tốt.

Đứng ở đằng xa, nhìn xem máy bay trực thăng khẽ khởi động, lại dần dần rời khỏi mặt đất, Chung Tử Thanh cố gắng khống chế cái mũi đau nhức, nhưng con mắt không tự chủ được chảy nước mắt. Nàng biết mình không nên thế này, rõ ràng nàng chủ động từ bỏ Hoắc Duẫn Anh, từ bỏ mọi thứ giữa các nàng, vậy liền không nên tiếp tục dây dưa tiếp, huống chi bên người nàng còn có người tốt hơn.

Cho nên, đưa mắt nhìn máy bay trực thăng dâng bay xa, cho đến khi không còn thấy nữa, Chung Tử Thanh lúc này mới lảo đảo chạy ra, quỳ trên mặt đất. Nàng cho tới bây giờ đều là tỉnh táo tự kiểm soát, hiếm khi sẽ vì cái gì mà sụp đổ khóc lớn, mà lần này, nàng không có cách nào khống chế, loại cảm xúc muốn khóc kia. Hoắc Duẫn Anh thật đã đi, không có nhớ nhung, không có khả năng gặp lại, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ lỡ, không thể gặp lại nhau.

"Duẫn Anh, thật xin lỗi...thật xin lỗi..." Chung Tử Thanh thấp giọng thì thầm, mà lúc này đây, từng đợt tạp âm từ trên không truyền xuống, nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện máy bay trực thăng kia lại quay về, sau đó từ từ đậu ở trước mặt mình. Chung Tử Thanh còn không kịp nói cái gì, một bóng người đã từ máy bay nhảy xuống, chạy tới ôm chặt mình.

Chung Tử Thanh ngây ngốc nhìn xem người trong ngực, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, cảm nhận được sự run rẩy cùng thút thít của nàng, mình cũng không nhịn được mà khóc lên.

"Đồ khốn, Chung Tử Thanh chính là đồ khốn nạn, đã đến vì cái gì không ra, chị...chị rõ ràng nói qua muốn luôn luôn ở bên cạnh em, cũng bởi vì loại chuyện đó mà nuốt lời sao ?" Hoắc Duẫn Anh khóc đến kịch liệt, nói năng cũng lộn xộn, thấy nàng không ngừng dùng tay lau mặt, mấy người trong máy bay cũng một mặt đau lòng.

"Các người thật hào phóng vậy sao ?" Hoắc Sở Lan ngược lại không nghĩ Ấn Sư Mân sẽ chủ động lái máy bay trực thăng trở về, dù sao nếu như là nàng, sợ không có cách nào nhìn Duẫn Anh chui vào trong ngực người khác, nhất là người có khả năng uy hiếp lớn nhất như Chung Tử Thanh. Chỉ là, nàng cũng sẽ mềm lòng, cũng sẽ khó chịu, nhìn xem dáng vẻ Hoắc Duẫn Anh sa sút, Hoắc Sở Lan tin tưởng nếu như quyền lựa chọn ở mình, có lẽ nàng cũng sẽ đưa Hoắc Duẫn Anh quay lại.

"Duẫn Anh, thật xin lỗi... Chị sẽ không lại trốn tránh, sẽ không vứt bỏ em, thật xin lỗi... chị vẫn yêu em, chưa từng có một khắc nào quên em. Thế nhưng chị áy náy, chị hận mình không có lập tức trở về tìm em, hận mình để em khó chịu lâu như vậy. Chị sợ hãi mình tổn thương em, cho nên không có cách nào đem tình yêu của mình nói ra với em, Duẫn Anh...thật xin lỗi"

"Khốn nạn! Chị làm như vậy chính là tổn thương em, đồ ngốc, Chung Tử Thanh, chị làm sao có thể ngốc đến vậy hả!" Hoắc Duẫn Anh không ngừng đánh lên vai Chung Tử Thanh, nhìn thấy các nàng nói ra mọi chuyện, mấy người từ trên máy bay xuống tới, đem hai người khóc không còn sức lực kéo đi lên.

"U, lão ngũ, lần này tôi đến sớm hơn cô " Hoắc Sở Lan một mặt đắc ý, mà nhìn Chung Tử Thanh giơ bàn tay năm ngón lên, nàng lớn tuổi nhất nhóm, làm ra hành động ngây thơ như vậy, khóe miệng Chung Tử Thanh có chút giật giật, mặc kệ nàng.

"Duẫn Anh, hy vọng đây là nợ tình sau cùng của em " Diệp Lê San nhìn Chung Tử Thanh, có chút ý vị thâm trường nói, liếc nhìn Hoắc Duẫn Anh, nhưng nàng lại chọn làm con rùa đen, đem đầu rụt vào trong ghế không lên tiếng.

Máy bay trực thăng lần nữa cất cánh, lần này thật sẽ không quay về nữa.

"Có thể chứ ? Cứ như vậy để bọn họ rời đi sao ? Cô chẳng phải sẽ bị giảm đi ít nhiều sự vui thú sao ?" ở trong biệt thự Tả Hi Xuyên mặc bikini màu hồng chói chang, nhìn Ninh Tử Man ở một bên không biết loay hoay cái gì, cười hỏi

"Không sao, niềm vui thú đi mất, lại tìm cái khác là được, huống chi, tôi cũng đâu có rảnh rỗi như vậy "

"Mẹ, mẹ ôm con với " Ninh Tử Man vừa nói xong, ở trong hồ xuất hiện một đứa trẻ, cô bé tóc dài màu lam, hai con ngươi như bầu trời xanh thẳm xinh đẹp tựa ngọc thạch. Thấy cô bé muốn ôm, Ninh Tử Man vội vàng ngồi xổm bên hồ nước, nâng cô bé lên. Cô bé cười hì hì giãy dụa, đuôi dài màu lam lắc lư hài lòng.

"Tiểu Ngư, má con đâu ?"

"Không biết...lúc nãy còn ở đây..." người cá tên là Tiểu Ngư quay đầu, giơ tay nói, thấy được dáng vẻ khả ái của cô bé, trái tim Ninh Tử Man đều mềm nhũn ra. Nhưng vào lúc này, một người khác lại từ trong nước trồi lên, dần dần bơi tới.

Mái tóc dài của nàng ướt nước, có một chút dính trên trán. Gương mặt tinh xảo, giống như búp bê được dốc lòng điêu khắc, con mắt xinh đẹp nhìn mình một chút, lại rơi vào đứa trẻ nằm trong ngực mình, hiện lên một tia bất mãn. Nàng bơi tới, nhỏ giọng gọi mình.

"Man Man..."

"ừm, chị đây"

Ninh Tử Man biết nhân ngư của mình ghét nhất là mình đáp lời nàng chậm trễ, cho nên bị gọi liền lập tức trả lời. Chỉ thấy mình đáp xong, đối phương dùng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ mình. Ninh Tử Man hiểu ý, đem Ninh Tiểu Ngư đưa cho Trạm Lam, nhưng sau khi nhận lấy Tiểu Ngư, Trạm Lam liền quay người bơi đi, đem Ninh Tiểu Ngư bỏ vào bên trong lưới cá ở xa xa. Tiểu Ngư còn nhỏ tuổi, sẽ không cắn đứt lưới đánh cá, chỉ có thể tội nghiệp nhìn Trạm Lam rời đi.

Ninh Tử Man không rõ vì cái gì Trạm Lam muốn đem con của các nàng bở ở trong kia, vừa định hỏi, liền thấy Trạm Lam lệch đầu, yên tĩnh mà nhìn mình. Đôi mắt xinh đẹp giống như muốn hút người vào trong, cho dù nàng không nói gì, nhưng Ninh Tử Man có thể cảm giác được, nàng đang nói với mình, chỉ được nhìn nàng, trong mắt chỉ có thể có mình nàng, không cần nhìn ai khác.

"Man Man, không cho phép không nhìn tới em "

"ừm, chị chỉ nhìn em mà thôi, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy em, công chúa nhân ngư của chị"

"Ghê..." nghe cuộc đối thoại buồn nôn của bọn họ, Tả Hi ở phía sau không ngừng nổi da gà, cô ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Ngư ở trong lưới đánh cá tội nghiệp muốn khóc to mà không dám, chỉ có thể dùng tay che miệng, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Bé con, có những bà mẹ như vậy, con thật đáng thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro