Chương 119:
Hoắc Duẫn Anh trả lời để gian phòng lâm vào yên tĩnh, nhìn nàng hồi lâu, Chung Tử Thanh bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Duẫn Anh không có cự tuyệt, đi theo nàng xuống lầu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh bệnh viện. Nàng rất kinh ngạc bệnh viện này là do Ninh Tử Man xây dựng, chỉ là bệnh viện này khác bệnh viện khác có quá nhiều điều đặc biệt.
Bệnh viện không nhìn thấy bầu trời, ngẩy đầu như là đang trôi dạt trên biển lớn, trần nhà bệnh viện là kính trong suốt, xung quanh là nước xanh thẳm, trong nước còn có cá đang bơi lội. Mặc dù đã sớm nghe được Hoắc Sở Lan nói Ninh Tử Man đối với cá không phải bình thường yêu thích, nhưng đích thân nhìn thấy, vẫn không khỏi cảm khái, Ninh Tử Man mặc dù là đồ biến thái, thế nhưng ngoài ý muốn lại có trái tim lãng mạn.
Hai người tùy tiện tìm một chổ an tĩnh, ngồi trên ghế dài, Chung Tử Thanh từ đầu đến cuối không có buông tay mình, Hoắc Duẫn Anh tự nhiên cũng không có ý rút ra. Mấy ngày nay họ đã trải qua quá nhiều chuyện, nhất là chuyện khiến nàng kinh hỉ cùng kinh ngạc, đương nhiên vẫn là chuyện Chung Tử Thanh xuất hiện. Nàng có rất nhiều điều muốn nói với Chung Tử Thanh, thật đến lúc có thể nói, mới phát hiện mình không nói ra miệng.
"Lúc ấy....chị rời khỏi em, chắc em rất khó chịu" trầm mặc kéo dài thật lâu, Chung Tử Thanh rốt cuộc mở miệng trước, nghe chị ấy hỏi như vậy, Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, hốc mắt nóng ướt đến đau. Khó chịu sao ? Đâu chỉ là khó chịu, đó là lúc nàng thống khổ nhất.
Người yêu, người nhà, trong nháy mắt đều biến mất khỏi cuộc đời nàng, nàng không phải cô nhi, chỉ là một người cô độc, không có ai kề bên.
"Duẫn Anh, coi như em có lắc đầu, chị cũng biết chị thiếu em một lời xin lỗi. Là chị cố chấp để chúng ta mất nhau, cũng làm em khó chịu lâu như vậy. Hôm nay thấy có rất nhiều người quan tâm em, chị rất vui, thế nhưng ngoài vui vẻ, nói không đố kỵ, là giả. Dù sao chị từng có em trong đời, chị biết em rất tốt, càng biết càng hối hận"
"Những năm tháng này, chị vẫn luôn đè ép tâm tư muốn đi tìm em, chị sợ hãi, lại tự ti, cũng như giận chính bản thân chị. Chị sợ em có người thích, tự ti mọi thứ chỉ có hiện tại đều là sự vô dụng của bản thân. Em trước kia luôn luôn nói. Chung Tử Thanh rất hoàn mỹ, kỳ thật.... Chung Tử Thanh cho tới bây giờ đều không hoàn mỹ. Chỉ vì có em tồn tại, mới có thể đem mấy khuyết điểm che dấu đi"
"Chị không ôn nhu, đối với em chị cũng có một mặt cố chấp riêng, cho nên ngày hôm đó nhìn thấy em và Hoắc Sở Lan làm loại chuyện đó, mới bị mất khống chế như vậy. Chị cũng không đủ kiên cường, nếu không chị tỉnh lại sẽ ngay lập tức đi tìm em. Cho nên nói Chung Tử Thanh không có gì hơn cả, chị muốn quên em, thế nhưng chị cả ngày lẫn đêm đều nhớ em"
"Chị ghen tuông Hoắc Sở Lan có thể ở bên cạnh em, ganh tị những người kia ở bên cạnh em, rõ ràng chị không có tư cách đố kỵ, bởi vì chị..." tiếng của Chung Tử Thanh đến đây, dần dần nghẹn ngào, cảm thấy bàn tay chị ấy nắm tay mình càng chặt hơn, Hoắc Duẫn Anh không ngừng mở miệng hít thở, chỉ có như thế, nàng mới có thể ngừng sự đau đớn ở mũi.
"Duẫn Anh, chị vĩnh viễn mất đi em, đúng không ?" Chung Tử Thanh bỗng nhiên quay đầu, vừa cười vừa nói. Trong mắt của chị ấy tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn không che được sự quyến luyến trong đó. Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, thế nhưng nàng biết, mình cùng Chung Tử Thanh, không có cách nào tiếp tục tới đích.
Chị ấy không thể quay trở lại, mà mình cũng không thể tuân thủ lời ước hẹn năm đó, một mực chờ đợi chị ấy. Các nàng đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, rõ ràng đã từng có nhau vô cùng tốt đẹp, bây giờ gặp lại, chật vật như vậy.
"Cái này....là năm đó chị tới tìm em, kỳ thật lúc đó chị đi qua, chính là muốn nói với em, chị tìm được biện pháp để cha mẹ đồng ý chuyện của chúng ta, cho nên chị đi mua chiếc nhẫn. Lúc đầu mua hai cái, thế nhưng cái kia chị đã làm mất, chị chỉ có thể đưa cho em đeo lên người, xem như tưởng niệm" Chung Tử Thanh nói xong, cởi xuống dây chuyền, ở dưới đáy là chiếc nhẫn kim cương lấp lóe.
"A Thanh, xin lỗi....thật xin lỗi...." Hoắc Duẫn Anh không ngừng nói xin lỗi, khóc như một đứa trẻ. Nàng chui vào trong ngực Chung Tử Thanh, giống như hận không thể đem tất cả ủy khuất khóc ra toàn bộ, nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh như thế, để Chung Tử Thanh không khỏi hoài niệm thời điểm hai người mới quen.
Mình là học tỷ của nàng, mà lúc đó Hoắc Duẫn Anh trương dương mỹ lệ, câu người, nàng đối với người nào đều mỉm cười, thích kết bạn với rất nhiều người, thế nhưng lúc một mình, nàng lại an tĩnh gần như lạnh lùng. Hoắc Duẫn Anh ngụy trang đến mức có thể lừa gạt, đến mức Chung Tử Thanh từng không phân biệt được nàng là người thế nào. Cho đến khi hai người thích nhau, nhìn nàng nũng nịu với mình, đưa ra yêu cầu bốc đồng, hận không thể giờ giờ phút phút bên cạnh mình, lúc đó Chung Tử Thanh mới hiểu được, Hoắc Duẫn Anh chân chính có hình dạng thế nào.
Giống như một đứa trẻ sợ an tĩnh.
"Duẫn Anh, sau khi về nước, sống cho thật tốt, đừng nghĩ tới những chuyện không vui kia. Còn có, ba người kia đều rất ưu tú, so với Hoắc Sở Lan tốt hơn nhiều. Em đó, đều khiến người khác không an lòng, muốn em ăn thật ngon miệng, không được kén ăn. Nếu như chúng ta còn có cơ hội gặp lại, để chị thấy em béo một chút có được không ?"
Chung Tử Thanh cười lớn, nhưng trên mặt toàn là nước mắt, thấy chị ấy cố gắng cười, Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, nàng hiện tại ngoại trừ khóc, đều không làm gì được. Chung Tử Thanh trước mặt nàng mãi mãi là người không có được. Tựa hồ đối mặt với Chung Tử Thanh, tất cả năng lực của nàng đều hóa hư vô.
"A Thanh...A Thanh...."
"ừm, chị đây "
"A Thanh...."
"Chị đây"
Hoắc Duẫn Anh không ngừng gọi tên Chung Tử Thanh, mà Chung Tử Thanh cũng không ngại phiền phức mà đáp lại, đây là trò chơi nàng từng ham chơi nhất, Hoắc Duẫn Anh rất thích trước khi ngủ nghe giọng của Chung Tử Thanh. Không phải để Chung Tử Thanh kể chuyện cổ tích cho nàng, chính là không ngại phiền đáp lại lời nàng.
"Duẫn Anh, nếu như...nếu như em không gặp bọn họ, sẽ vẫn quay lại với chị chứ?" sau một lát, Hoắc Duẫn Anh an tĩnh lại, Chung Tử Thanh thấp giọng hỏi. Nghe tới câu hỏi của nàng, Hoắc Duẫn Anh hơi sững sờ, nếu như không gặp Ấn Sư Mân, Ấn Kỷ Tuyền, còn có Diệp Lê San, nàng đến cùng có thể hay không ở lại với Chung Tử Thanh, đáp án này, không thể nghi ngờ là lời khẳng định.
Chung Tử Thanh, là nàng từ trước đến giờ đều nhớ nhung, Hoắc Duẫn Anh cũng tin tưởng, nếu như không gặp người khác, nàng sẽ một mực nhớ thương Chung Tử Thanh đến chết. Thế nhưng mà....giả thiết này quá tàn nhẫn, đối với ba người kia cũng không công bằng. Hoắc Duẫn Anh trầm mặc, lựa chọn không trả lời, mà dạng trầm mặc này càng rõ ràng là sự thật, cô lại càng hối hận bản thân, đến tột cùng đã bỏ lỡ bao nhiêu lần cơ hội ở bên cạnh Hoắc Duẫn Anh.
Gió thổi qua, lá rụng thổi lên người các nàng, lại từ từ rơi xuống, nhìn xem lá cây rơi xuống chân mình, Chung Tử Thanh chậm rãi nhặt lên, đặt ở bên miệng, thổi từ khúc trước kia từng thổi cho Hoắc Duẫn Anh nghe. Lần nữa nghe thấy giai điệu quen thuộc, nước mắt Hoắc Duẫn Anh chưa ngừng rơi lại càng thêm chảy nhiều hơn, mà Chung Tử Thanh đứng lên, vỗ vai của nàng, để nàng trở về.
Các nàng đều rõ ràng, tối này là lần gặp mặt cuối cùng của họ, mà Chung Tử Thanh lựa chọn dùng cách này để tiễn đưa mình. Hoắc Duẫn Anh không có mở miệng, mà quay người đi vào bệnh viện. Nàng có thể nghe được từ khúc nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất. Nhìn thân ảnh của nàng biến mất không thấy nữa, Chung Tử Thanh chậm rãi bỏ lá cây xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất.
"Duẫn Anh, hẹn gặp lại"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro