Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118:

"Nàng thế nào ?" thấy tình trạng của Hoắc Duẫn Anh ổn định lại, dần dần mê man đi, Ấn Sư Mân nhìn Chung Tử Thanh ở bên cạnh, thấp giọng hỏi.

"Thân thể của nàng quá hư nhược, tinh thần căng thẳng kéo dài, vừa rồi quá mức kích động, thỉnh thoảng bị sốc tính. HIện tại nàng không tiện chịu đựng bất kỳ kích thích nào, để nàng nghỉ ngơi nhiều"

Chung Tử Thanh nhìn Ấn Sư Mân, lại nhìn Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San, cuối cùng đem ánh mắt rơi trên người Hoắc Sở Lan đang trầm mặc không nói gì. Sớm trước đó nàng đã đoán được, có lẽ ba người này tới, chính là ba người mà Hoắc Sở Lan nói Hoắc Duẫn Anh có quan hệ. Mặc dù đã sớm biết Hoắc Duẫn Anh rất câu người, nhưng tận mắt thấy ba người ưu tú xuất hiện, Chung Tử Thanh trong lòng ít nhiều cũng có chút không thích ứng.

Nàng cúi đầu nhìn hai chân của mình, khẽ nhíu mày, không muốn lại quấy rầy, đẩy xe lăn rời khỏi phòng.

Hoắc Duẫn Anh ngủ một giấc rất dài, cũng là khó được an ổn, có lẽ nàng thật mệt mỏi, vô luận là ai nửa đường tiến tới nhìn nàng, nàng đều không có phản ứng gì, tới tận đêm khuya, thân thể đói lả đánh thức nàng tỉnh dậy, lúc này nàng mới khôi phục ý thức.

"Duẫn Anh, em tỉnh rồi hả ? Trước uống nước, A Mân cùng A Tuyền đi mua cháo, em bây giờ vẫn nên ăn thanh đạm chút" Diệp Lê San sờ mặt Hoắc Duẫn Anh, êm ái nói, nhìn thấy chỉ có một mình nàng ở lại, Hoắc Duẫn Anh xem như nhẹ nhàng thở ra, nàng hiện tại không có dũng khí cùng khí lực đối mặt với quá nhiều người, bởi vì nàng hổ thẹn với tất cả mọi người.

"Duẫn Anh, em có phải lại đang nghĩ mênh mang không ?" Diệp Lê San rất hiểu rõ Hoắc Duẫn Anh, cho nên ngay lúc này, một mình mình ở lại đây là lựa chọn tốt nhất, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đều hiểu rõ điều này, cho nên bọn họ dù có không nỡ, vẫn là rời đi một hồi.

"A San, em...em không có suy nghĩ lung tung, em chỉ là...chẳng qua cảm thấy bản thân em ....rất buồn nôn, em cùng cô cô của mình, kỳ thật.... Hoắc Sở Lan....em đối với Hoắc Sở Lan...."

Hoắc Duẫn Anh nghĩ hết cách muốn nói rõ ràng mối quan hệ giữa nàng và Hoắc Sở Lan, thế nhưng lời vừa đến khóe miệng, nàng phát hiện mình năng lực ngôn ngữ đã không còn nữa. Nàng ngẩng đầu, mắt đỏ nhìn về phía Diệp Lê San, cuối cùng nghĩ một câu đơn giản tàn nhẫn nhất nói với nàng.

"A San, em lên giường với Hoắc Sở Lan, một tháng qua, mỗi ngày đều làm loại chuyện đó, về sau gặp Chung Tử Thanh, em cũng làm với chị ấy. Em rất buồn nôn, thật rất buồn nôn, em không dám nói với mọi người, thế nhưng em nhất định phải nói rõ ràng...thật xin lỗi" Hoắc Duẫn Anh cuộn thành một đoàn, bất lực ôm đầu, nghe nàng nói, mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng Diệp Lê San lại phát hiện mình không hề nổi giận.

Nàng có thể giận Hoắc Duẫn Anh sao ? Hoặc là trách Hoắc Duẫn Anh sao ? Không thể, nàng không thể, mà Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng không thể, chính bởi vì không thể, cho nên bọn họ mới xuất hiện ở đây. Trên thực tế, sớm tiếp nhận mối quan hệ bốn người, tâm cảnh của bọn họ cũng đã sớm thay đổi, so với mất đi Hoắc Duẫn Anh, các nàng đều lựa chọn ở bên cạnh nàng. Dù muốn cùng người khác chia sẻ nàng, nhưng cũng không muốn rời đi, không muốn từ bỏ. Dù dạng thời gian này sẽ không mãi mãi đến cuối cùng, các nàng cũng không muốn tiếp nhận đau đớn mất nàng ở hiện tại.

"Duẫn Anh, đừng nghĩ như vậy, cũng đừng nói về bản thân mình như vậy, hiện tại chỉ muốn hỏi em, đối với Hoắc Sở Lan, em không trách cô ta đúng không ?" Diệp Lê San biết, hiện tại Hoắc Sở Lan mới là vấn đề cơ bản, ba người bọn họ mấy người nay, cơ hồ tìm tất cả mọi nơi có thể, nếu như không phải Hoắc Duẫn Anh đưa Hoắc Sở Lan đến bệnh viện, sợ là hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm thấy người. Các nàng căn bản không nghĩ tới Hoắc Sở Lan có năng lực đem hành tung ẩn tàng, đến mức này, khả năng duy nhất.... Diệp Lê San nghĩ đến, đó chính là người phụ nữ lúc nãy trợ giúp Hoắc Sở Lan, thế lực của cô ta, tuyệt không phải bình thường.

"A San, em trách cô cô, cũng oán cô cô, thậm chí hận không thể giết chết cô cô, thế nhưng mà....đó là cô cô của em, là thân nhân duy nhất em dựa vào, cũng là người đầu tiên em thích. Thấy cô cô cả người toàn là máu, em thật sự rất sợ, rất sợ một ngày cô cô sẽ rời khỏi em, em...em không thể nhìn cô cô xảy ra chuyện..." Hoắc Duẫn Anh biết mình nói những lời này để nhóm Diệp Lê San không vui vẻ gì, thế nhưng nàng càng không muốn nhìn thấy Diệp Lê San cùng Hoắc Sở Lan xảy ra kích thích.

"Duẫn Anh, chị minh bạch, đợi ngày mai, chúng ta đi máy bay trực thăng của A Mân về nhà, về phần cô cô, chắc hẳn không mang cô ta đi, thì cô ta cũng sẽ đi theo. Mặc dù cô ta là cô cô của em, thế nhưng cô ta muốn gia nhập nhóm vui vẻ với Duẫn Anh, thì cô ta sẽ là lão tứ" Diệp Lê San cười nhẹ nói, mà Hoắc Duẫn Anh hoàn toàn bị nàng làm cho bất ngờ, cái gì lão tứ ? Chờ một chút, nàng ngay cả lần trước lão nhị lão tam còn chưa quyết định, làm sao lòi ra lão tứ rồi ?

"A San, chờ một chút, em....còn...."

"Duẫn Anh, đây là kết quả mà tụi chị đã thảo luận qua, A Mân còn có A Tuyền, bao gồm cô cô, cũng đều đồng ý "

"Các người lúc nào...."

"Đương nhiên là lúc Duẫn Anh ngủ mà bàn bạc, chỉ bất quá...đối với Duẫn Anh mà nói, có một việc quan trọng hơn "

Diệp Lê San có ý riêng mà nhìn Hoắc Duẫn Anh, nhìn thấy ánh mắt của nàng, Hoắc Duẫn Anh trong nháy mắt minh bạch đang nói tới ai. Ngày mai sẽ rời đi, nói cách khác, bọn họ sẽ từ biệt chổ nào mà chia xa, Hoắc Duẫn Anh biết, mình sẽ không lại đến tìm Chung Tử Thanh, các nàng sẽ không liên hệ, mà biện pháp xử lý tốt nhất chính là vào đêm nay, đem hết thảy nói cho rõ ràng.

Tốt hay không tốt, cần để hồi ức, ký ức kia lãng quên, các nàng cũng phải đi đối mặt.

"A San, thật có thể chứ? Em...em thật không cách nào cho mọi người cái gì, em....ô!" Hoắc Duẫn Anh còn chưa nói xong, Diệp Lê San cũng đã hôn nàng, cảm thấy khí tức ôn nhu của nàng quẩn quanh mình, thậm chí ở eo cùng cổ cũng cho nàng nụ hôn thoải mái nhất, Hoắc Duẫn Anh mông lung mà nhìn Diệp Lê San, mà lúc này đây Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng mua đồ trở về.

"A San, thừa dịp chúng ta không có ở đây lại lén lút vui vẻ sao?" thấy Diệp Lê San hôn Hoắc Duẫn Anh còn liếm liếm khóe miệng, Ấn Kỷ Tuyền trêu ghẹo nói

"Lúc Duẫn Anh ngủ mấy người hôn rất nhiều lần, tôi chỉ hôn có một lần mà thôi "

"Nhưng bây giờ là lúc Duẫn Anh tỉnh giấc rồi"

Thấy ba người kia ngồi tranh cãi xem hôn trộm mình mấy lần, lại có người phản đối chỉnh lại số lần chính xác, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy một tháng không gặp, quan hệ ba người quả thực tốt đến không tưởng tượng nổi. Nếu như Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân có quan hệ tốt thì không nói, mấu chốt là Diệp Lê San cũng hoàn toàn thân thiết với hai người kia.

"A, đúng, cô cô trở về, cũng không thể cho cô ta có cơ hội một mình chung đụng với Duẫn Anh" Diệp Lê San bỗng nhiên mở miệng nói

"Còn cần cô nói sao ? Tôi sớm đã chuẩn bị tốt, làm sao để cô ta một mình ở chung với Duẫn Anh được" Ấn Kỷ Tuyền một mặt tính toán, mà Ấn Sư Mân trầm mặc không nói gì cũng gật đầu. Nhìn thấy ba người ở trước mặt mình công nhiên xa lánh Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh bĩu môi, cảm giác Hoắc Sở Lan về sau đại khác sẽ bị giáo huấn rất ác rất thảm.

"Duẫn Anh, em ăn chút gì không ?"

"Nha...tốt, các người đây là làm gì hả ?" Nhìn thấy ba người này mỗi người bưng một bát cháo ngồi ở nơi này, một bộ phi tử chờ hoàng thượng sủng hạnh, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được cười lớn, nếu như bộ dáng này của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy, đại khái đều sẽ giật mình. Chỉ là, Hoắc Duẫn Anh đương nhiên sẽ không cho người khác nhìn thấy, cũng yêu thương các nàng quá lâu, khó mà không ăn nhiều.

Sau khi ăn xong, ba người ăn ý rời phòng bệnh, nói là chuẩn bị đồ cho ngày mai, mà Hoắc Duẫn Anh biết, thời gian này là lúc bác sĩ đi kiểm tra bệnh nhân. Nhìn Chung Tử Thanh đẩy cửa đi vào, nàng lúc này không có đẩy xe lăn đi vào, mà chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mình.

"Em mai về nước rồi hả ?"

"ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro