Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116:

"cô nói chuyện gì với chị ấy vậy ?" Chung Tử Thanh sau khi đi làm việc, Hoắc Duẫn Anh ngồi ở bên giường bệnh của Hoắc Sở Lan, nhẹ giọng hỏi. Hoắc Sở Lan tự nhiên sẽ không nói thật, tùy ý nói dối, bầu không khí liền lâm vào an tĩnh khó hiểu. Hoắc Sở Lan kỳ thật cũng không có làm tốt chuẩn bị gặp mặt Hoắc Duẫn Anh, dù sao cô thật sự muốn chết, không có tâm lý sống sót. Thế nhưng Duẫn Anh không chỉ trở về cứu cô, còn truyền máu , nghĩ đến trong người mình có máu của Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Sở Lan trở nên hưng phấn không thôi, lại cũng không biết nên xin lỗi Hoắc Duẫn Anh thế nào.

"Duẫn Anh, xin lỗi, cô cô lại làm chuyện khiến con khó chịu, thế nhưng trừ khi cô cô chết đi, cô cô thật không biết có cách nào đền bù tổn thương của con" Hoắc Sở Lan thấp giọng nói, đem hết thảy luống cuống viết lên mặt, thấy Hoắc Sở Lan luống cuống khẩn trương xoay ngón tay, muốn nhìn mình lại không dám ngẩng đầu, Hoắc Duẫn Anh thở dài, kỳ thật khi nàng nhìn Hoắc Sở Lan cả người toàn máu nằm trên đất, nàng liền đã không còn trách cô ta.

Nàng biết Hoắc Sở Lan bởi vì tâm lý mà rời khỏi mình, mà Chung Tử Thanh...cũng không có chết. Vô luận nói như thế nào, Hoắc Duẫn Anh quá rõ ràng, mình không có cách nào oán trách Hoắc Sở Lan, cho dù cô làm nhiều chuyện khiến mình khó xử cùng khó chịu. Chỉ là....không trách, nhưng mình có thể tiếp nhận cô ấy sao ? Mình cùng ba người kia dây dưa không rõ, hiện tại lại liên quan đến Chung Tử Thanh và Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh nhíu chặt lông mày, mờ mịt không biết nên nói gì cho phải.

"Duẫn Anh, có thể để cô ở bên cạnh con không ? Không phải lấy thân phận cô cô" Hoắc Sở Lan đại khái nhìn ra nội tâm Hoắc Duẫn Anh xoắn xuýt, nhưng cô không có ý định nhượng bộ, mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Hoắc Sở Lan, cô biết không được...con...."

"Cô biết, Duẫn Anh dây dưa với ba người kia, cô cũng biết con buông bỏ Chung Tử Thanh không được. Không sao, hiện tại cô không ngại có người đến giành giật với cô, cô chỉ là muốn ở bên cạnh con mà thôi "

"Hoắc Sở Lan đừng như vậy" cảm thấy Hoắc Sở Lan ôm mình thật chặt, Hoắc Duẫn Anh nhíu mày nói. Nàng cảm thấy mình tựa như người xấu tội ác tày trời, làm nhiều chuyện xấu như vậy có nhiều người muốn cứu rỗi nàng.

"Duẫn Anh, thân thể còn khó chịu không ?" thấy Hoắc Duẫn Anh không muốn nói tiếp, Hoắc Sở Lan thông minh đổi câu chuyện, nghe tới câu hỏi của cô ấy, Hoắc Duẫn Anh biết cô ấy nói không khỏe chỗ nào, bởi vì Hoắc Sở Lan làm càn đưa tay sờ lên, cách quần bệnh nhân rộng rãi, sờ lấy chân tâm của nàng.

"Đừng đụng vào" tối hôm qua cùng Chung Tử Thanh làm một lần, thân thể này cho tới bây giờ không có vấn đề gì, chỉ là Hoắc Duẫn Anh không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không.

"Con cùng cô ta, làm hả? lâu như vậy không gặp, mà dáng vẻ của con như thế, không có ai cự tuyệt nổi" Thông minh như Hoắc Sở Lan, đã nghĩ đến cái gì, thấy cô ấy nói chắc chắn, Hoắc Duẫn Anh cũng không có ý định giấu cô ta, gật đầu thừa nhận.

"Ách...cô liền biết, Chung Tử Thanh cũng không phải đèn đã cạn dầu, Duẫn Anh, cô thật hối hận lúc trước rời khỏi con, nếu không con sẽ luôn thuộc về cô cô, sẽ không có nhiều người như vậy đến giành với cô."

"Hoắc Sở Lan, những điều đó đã qua hết rồi" thấy Hoắc Sở Lan lộ vẻ đau thương, Hoắc Duẫn Anh đưa tay vỗ sau lưng cô.

"ừm đều qua, cho nên cô hiện tại nhất định phải xem trọng Duẫn Anh, không thể để con đi"

"Điện thoại di động của con đâu ? Con nghĩ gọi cho bọn họ báo bình an" Hoắc Duẫn Anh nghĩ nghĩ, hay là báo trước cho nhóm Diệp Lê San tình huống của mình, nàng biến mất lâu như vậy, ba người kia nhất định lo lắng.

"Duẫn Anh, điện thoại lúc cô đưa con đi không có cầm theo. Mặc dù không nghĩ để Duẫn Anh liên hệ với bọn họ, bất quá...dùng của cô đi"

Hoắc Sở Lan cầm điện thoại đưa cho Hoắc Duẫn Anh, nhìn thấy phản ứng của cô cô, Hoắc Duẫn Anh tiếp nhận bấm số, nàng gọi chính là Ấn Sư Mân, dù sao ba người kia, nàng đoán được Ấn Sư Mân chính là người nhận trách nhiệm tìm kiếm mình, nhưng gọi thật lâu không ai nhận, nàng lúc này mới gọi cho Ấn Kỷ Tuyền, mà lần này điện thoại kết nối.

" Xin chào" nghe tiếng của Ấn Kỷ Tuyền, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên có cảm giác nghẹn ở cổ họng, nàng nghĩ thật lâu, mới dự định mở miệng, thế nhưng đối diện đã nhanh chóng nói trước.

"Là Duẫn Anh đúng không ? Tụi chị đang trên đường tới, chị đã biết em ở đâu, yên tâm tụi chị sẽ nhanh đến"

Hoắc Duẫn Anh còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt kết nối, nàng kinh ngạc mà nhìn điện thoại, thấy Hoắc Sở Lan lo lắng nhìn mình, không biết nên nói cái gì. Nàng không nghĩ bọn họ nhanh như vậy liền tới, mà mình cũng chưa chuẩn bị sẽ nói gì với họ khi gặp mặt, nên chuẩn bị giải thích thế nào, đang lúc Hoắc Duẫn Anh nghĩ tới, cửa lớn của phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, tiến vào chính là ba người kia.

Nhìn bọn họ ba người một mặt tiều tụy, nhìn thấy mình khó nén được sự hưng phấn, Hoắc Duẫn Anh đỏ vành mắt, nhịn không được đi qua, muốn ôm chặt các nàng, chỉ là nàng vừa đứng dậy, đã bị ba người bao lấy ôm chặt, lực đạo lớn đến mức thân thể cảm thấy đau đớn, lại không nguyện ý mở miệng để các nàng nhẹ nhõm một chút.

"Duẫn Anh, thật xin lỗi, tụi chị đến muộn" Ấn Sư Mân sẽ ít có cảm xúc chấn động lớn, mà lần này, toàn thân nàng đều đang phát run. Thấy tay nàng băng bó băng gạc, còn có vết thương trên trán, Hoắc Duẫn Anh không biết lúc mình rời đi tên quỷ này lại bị thương rồi, mà Diệp Lê San lại yên tĩnh trầm mặc chảy nước mắt, nói mình gầy quá. Ấn Kỷ Tuyền ở trên người nàng sờ tới sờ lui, không thể đem toàn thân nàng kiểm tra một lượt.

"Các người a, em không sao, thật xin lỗi, là em để các chị lo lắng như vậy...em..." Hoắc Duẫn Anh còn chưa nói xong, mà Ấn Sư Mân một bên bỗng nhiên rút súng ra, nhắm ngay Hoắc Sở Lan đang nằm trên giường, lần này để Hoắc Duẫn Anh sững sờ, nàng vội vàng nhìn Diệp Lê San cùng Ấn Kỷ Tuyền, liền phát hiện hai người này không có ý định ngăn cản Ấn Sư Mân.

"Ấn Sư Mân, chị...."

"Duẫn Anh, là cô ta bắt em đi đúng không ? Cô ta là cô cô của em, lại đối với em làm những chuyện kia, hiện tại còn hại em ở bệnh viện" Ấn Sư Mân lạnh lùng nhìn Hoắc Sở Lan, mà Hoắc Sở Lan bị súng nhắm ngay người lại không có dáng vẻ thất kinh.

Cùng lúc đó, cửa phòng lần nữa bị mở ra, cầm đầu là một cô gái mặc áo trắng, hai bên cạnh là cô gái cao gầy tóc vàng, rõ ràng còn ở mùa thu mà đã mặc quần sóc ngắn. Hai người không phải đến đơn độc, sau lưng còn có một đám áo đen cầm súng, mè kẻ đến tự nhiên là Ninh Tử Man.

"Chậc chậc, là người ngoại quốc, thế nào dám ở địa bàn của tôi động tay động chân với bạn bè đáng yêu của tôi, vị tiểu thư áo khoác đen, bỏ súng xuống rồi bình tĩnh nói chuyện"

"Tôi thấy cô mới là nên bình tĩnh nói chuyện, tôi ghét cô cầm súng nhắm vào người em gái của tôi" Ấn Kỷ Tuyền cũng bỗng nhiên rút súng trong ngực, nhắm ngay Ninh Tử Man.

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh nghiêm túc, một đám cầm súng nhét vào chung một chỗ, Hoắc Duẫn Anh đã gấp đến nỗi không biết nên làm gì mới tốt. Ngay lúc này hết lần này đến lần khác gây ra phiền phức, nhìn Chung Tử Thanh một mặt mờ mịt đẩy xe lăn tiến vào, cầm bệnh án trong tay, sắc mặt Hoắc Duẫn Anh đã kém đến cực hạn.

"Các người....đây đang làm cái gì ? Ninh viện trưởng, cô tại sao cầm súng đến? Duẫn Anh, em biết mấy người này hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro