Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115:

Hoắc Sở Lan nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh xuất hiện, tâm tình kích động rốt cuộc bình ổn xuống một chút. Nhưng mà, khi nhìn thấy Chung Tử Thanh đứng ở cửa, dáng vẻ bình phục trở nên càng thêm phức tạp. Cô ôm lấy Hoắc Duẫn Anh, tay nắm thật chặt, nhưng trong mắt kinh ngạc không hề kém Hoắc Duẫn Anh. Dù sao lúc trước Chung Tử Thanh xảy ra chuyện cũng liên quan tới cô, nhưng hôm nay, người kia vẫn lành lạnh đứng ở đó.

"Duẫn Anh, thật xin lỗi, cô cô thất bại, không đưa con đi được nữa...cũng không thể thiếu vắng con mà còn tồn tại" Hoắc Sở Lan áy náy nói, nếu như có thể, cô không muốn sống, cho dù tỉnh lại liền thấy Hoắc Duẫn Anh không còn ở đây, nhưng tình huống như vậy, căn bản không phải cô mong muốn.

Nếu là chết, cô liền không dây dưa với Hoắc Duẫn Anh, cũng sẽ không tổn thương nàng. Cái tên Hoắc Sở Lan, sự sống còn của Hoắc Sở Lan, tình cảm Hoắc Sở Lan đối với Hoắc Duẫn Anh đều sẽ kết thúc theo cái chết của mình. Thế nhưng mà...mình thất bại, lại một lần nữa sống sót. Cô nên làm thế nào mới có thể khống chế được sự thương nhớ trong lòng dành cho Duẫn Anh ? Rõ ràng sống lại nhưng không chiếm được Duẫn Anh, đây mới là sự trừng phạt thống khổ hơn là cái chết

"Hoắc Sở Lan, con biết cô đang suy nghĩ cái gì, con cũng biết cô nghĩ đến cái chết. Khốn nạn, vì sao lại có loại khốn nạn như cô. Cô đã nhiều lần rời khỏi con, lần này cô vẫn muốn chạy trốn đúng không ? Con chỉ có mình cô là người thân, cô nếu không còn nữa, con nên làm thế nào đây ? Hoắc Sở Lan, con thật chán ghét cô"

Hoắc Duẫn Anh nghẹn ngào nói, rõ ràng hốc mắt đỏ lên, nhưng nước mắt không chảy ra được. Thấy được dáng vẻ sính cường của nàng, Hoắc Sở Lan không biết nên làm gì mới tốt. Cô chưa kịp nói cái gì, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên ôm lấy cô, há miệng cắn vai của cô. Lần này Hoắc Duẫn Anh dùng sức rất mạnh, cũng muốn đem tất cả bất mãn đối với Hoắc Sở Lan phát tiết ra ngoài

Chỉ có nàng biết, khi nàng nhìn thấy Hoắc Sở Lan be bét máu khắp người nằm trên ghế, nàng sợ hãi đến mức nào. Nàng sợ Hoắc Sở Lan rời khỏi nàng, sợ trên thế giới này, Hoắc gia cuối cùng chỉ có mình nàng thừa tự. Hoắc Sở Lan là cô cô của nàng, thế nhưng xảy ra những chuyện này, bọn họ làm sao có thể chỉ đơn giản làm người thân được. Tất cả oán thán, tất cả tức giận , tựa hồ bởi vì sinh mệnh của Hoắc Sở Lan mà không còn quan trọng nữa. Hoắc Duẫn Anh chỉ muốn cô cô khỏe mạnh, nàng không nghĩ để bất kỳ người nào bên cạnh mình, bởi vì mình mà khó chịu.

Cho đến khi nếm được mùi máu tanh trong miệng, Hoắc Duẫn Anh mới thả ra. Nàng nhìn sắc mặt Hoắc Sở Lan trắng bệch, lại không có nửa điểm oán giận. Lúc này ới cười lên. Nụ cười này rất xinh đẹp, là Hoắc Sở Lan nhiều năm đều chưa từng thấy qua. Hoắc Duẫn Anh nở nụ cười thế này, mới thật sự là nàng, mà không phải người muốn lấy lòng cô mà mỉm cười với cô.

"Duẫn Anh, cô cô sau này không rời khỏi con nữa" Hoắc Sở Lan vỗ nhẹ sau lưng Hoắc Duẫn Anh, ngẩng đầu nhìn Chung Tử Thanh đứng ở cửa. Ánh mắt hai người tương giao, cô nhìn thấy sự đố kỵ trong mắt đối phương, đã từng, mình cũng từng nhìn Chung Tử Thanh cùng Hoắc Duẫn Anh ôm nhau với ánh mắt như vậy, đố kỵ cơ hồ muốn nổi điên.

"Chung tiểu thư, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô" lúc này Hoắc Sở Lan bỗng nhiên mở miệng, yêu cầu này làm cho Hoắc Duẫn Anh sững sờ, thấy nàng muốn nói gì đó, Hoắc Sở Lan vỗ vỗ sau lưng nàng, ra hiệu mình không làm loạn gì đâu, Hoắc Duẫn Anh lúc này mới cúi đầu, đi ra khỏi phòng.

Phòng bệnh chỉ còn Hoắc Sở Lan cùng Chung Tử Thanh, thấy Chung Tử Thanh chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống mình, địch ý trong mắt sau khi Hoắc Duẫn Anh rời đi càng thêm rõ ràng.

"Chung tiểu thư, tôi cho là cô nhiều năm không liên lạc với nàng, đã từ bỏ nàng, nhưng bộ dạng của cô bây giờ, không giống như tôi nghĩ" Hoắc Sở Lan thấp giọng nói, cô dùng tay sờ chỗ bị cắn trên vai, mặc dù đau, có thể nghĩ đến là Hoắc Duẫn Anh lưu lại tổn thương, để trái tim cô ấm áp.

"Đúng vậy a, tôi cho là có thể từ bỏ em ấy, mấy năm nay tôi đều cho rằng như thế, nhưng hiện nay tôi nhìn thấy em ấy, phát hiện tất cả chỉ là tự huyễn, đều là tự tin tưởng mà thôi"

"Cho nên ? Cô định sẽ đoạt lấy Duẫn Anh sao ?"

"Không có nói là đoạt hay không đoạt, tôi chỉ là nghĩ muốn tranh thủ hết sức, dù sao đối với em ấy, tôi làm quá nhiều chuyện sai, nhưng cô cũng tổn thương em ấy, so với tôi nhiều hơn. Cô không hợp với em ấy, tôi không muốn nhìn thấy Duẫn Anh ở bên cạnh cô"

"Ồ ? Nếu như Chung tiểu thư cảm thấy hiện giờ chỉ có mình tôi là tình địch, vậy cô đã sai mười phần rồi, Duẫn Anh ưu tú như vậy, người thích nàng rất nhiều, cô có lẽ không biết, hiện tại..."

"Tôi biết, tôi cũng rõ ràng Duẫn Anh sẽ thu hút rất nhiều người. Bất quá không sao, coi như em ấy không thuộc về tôi, tôi cũng muốn tranh thủ cơ hội được ở bên cạnh em ấy một chút"

"A....lời nói ra thì dễ dàng, về mặt tình cảm không ai sẽ không tự tư, Chung Tử Thanh, cô cũng giống như vậy "

"Hoắc Sở Lan, nếu như nói ai cũng tự tư, cô chính là người tự tư nhất"

"Chung Tử Thanh, cô có tư cách gì nói tôi ? Cô rõ ràng không có việc gì nhưng không thấy được Duẫn Anh, nàng vì cô mà khổ sở những năm qua cô thì ở nơi nào ? Hiện tại gặp được nàng, muốn một lần nữa ở bên cạnh nàng ? Tôi nói cho cô biết, Duẫn Anh đã không còn cần cô nữa"

"Coi như em ấy không cần tôi, cũng không cần loại người như cô"

"Ồ ? Vậy chúng ta rửa mắt chờ , nhìn xem Duẫn Anh cần ai, ai là người khiến cho Duẫn Anh vui vẻ"

"Hoắc Sở Lan...cô..."

"Hai người chưa nói xong nữa hả ?" Đang lúc Chung Tử Thanh còn muốn tiếp tục mở miệng, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, thấy mặt nàng có chút tái nhợt, Chung Tử Thanh vội vàng nở nụ cười nhẹ, cầm bệnh án trên tay, ra vẻ nghiêm túc đọc.

"Tôi chính đang hỏi thăm xem Hoắc tiểu thư còn chỗ nào không khỏe, cũng may, độc tố trong người cô ấy đã được thanh trừ, tổn thương trên tay cũng không gây quá nhiều vấn đề, phải chú ý đừng chạm vào nước, đừng dùng sức quá mạnh"

"Ừm, tất cả đều nghe theo Chung bác sĩ "

Nhìn thấy nụ cười của Chung Tử Thanh, Hoắc Sở Lan cũng cười theo, hai người nhìn nhau, trên mặt là nụ cười nhu hòa yếu ớt. Thấy bọn họ không có ầm ĩ, Hoắc Duẫn Anh lúc này mới thở phào.

"A, vậy hai người cứ tiếp tục nói, em về phòng trước" Hoắc Duẫn Anh vốn không muốn vào, nhưng đợi đã lâu không thấy Chung Tử Thanh ra, cho là hai người rùm beng, mới đi vào, ngược lại không như nàng nghĩ, bọn họ vẫn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện. Thấy Hoắc Duẫn Anh rời đi, nụ cười trên mặt Chung Tử Thanh cùng Hoắc Sở Lan trong chớp mắt biến mất không còn.

"Chung tiểu thư, đó đâu phải bệnh án của tôi đúng không ?"

"Không phải"

"Biết ngay mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro