Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114:

"Ngô...Hoắc.... Hoắc Sở Lan....không muốn....A Thanh !" bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, lập tức chính là một trận hoa mắt trời đất quay cuồng. Hoắc Duẫn Anh ngã lại trên giường, thống khố nôn khan, lại phát hiện mình không ói ra được bất cứ thứ gì. Nàng nằm trên giường mấy giây, nắm tay thò vào trong chăn bông, nhẹ nhàng sờ bụng dưới cùng đùi, lại lần nữa sờ lên vai mình, nhắm mắt lại hít thở một hơi sâu.

Nguyên lai, nàng thật cùng Chung Tử Thanh làm, không phải ở nơi nàng nghĩ là mộng, mà trong hiện thực, thật sự cùng chị ấy làm loại chuyện đó. Mặc dù các nàng trước kia là người yêu, nhưng như bây giờ, đến cùng là coi là gì ? Hoắc Duẫn Anh a, thân thể của mày, rốt cuộc tiếp nhận bao nhiêu người mới đủ đây ?

"Cô tỉnh rồi hả ? Nửa đêm hôm qua cô phát sốt cao, tôi đo nhiệt độ cho cô trước" lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Chung Tử Thanh ngồi trên xe lăn đi vào. Không biết mình có nhớ lầm không, Hoắc Duẫn Anh mơ hồ cảm thấy Chung Tử Thanh tựa hồ không phải là không thể đi đường, hôm qua giống như chị ấy đỡ nàng lên giường, nhưng nghi vấn là vậy, nếu như không xác định mà hỏi chính là thất lễ, Hoắc Duẫn Anh không có cách nào hỏi ra lời.

"Làm phiền chị" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, không biết làm sao đối mặt với Chung Tử Thanh mới tốt. Nàng hiện tại có quá nhiều chuyện muốn suy nghĩ, cùng Chung Tử Thanh ở chung trước đây vô cùng mỹ hảo giờ biến thành xấu hổ, mà Hoắc Sở Lan còn hôn mê ở bên phòng khác. Còn có ba người kia, thế nhưng mà...mình bây giờ bộ dạng này, còn có thuốc trong thân thể, gặp ba người họ, mình nên giải thích thế nào?

Quá nhiều câu hỏi đặt trên thân Hoắc Duẫn Anh, nặng nề cơ hồ nàng không cách nào hô hấp, nàng nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà, Chung Tử Thanh đã đi rồi quay lại, trong tay cầm một bát cháo nóng hổi. Thấy được chị ấy cầm cháo đặt lên bàn, sau đó không quá linh xảo từ xe lăn đứng lên, ngồi xuống mép giường, Hoắc Duẫn Anh trong lòng chua xót, nàng nhẹ nhàng vươn tay, kéo lấy vạt áo Chung Tử Thanh.

"Chân của chị..."

"Không sao, tai nạn xe năm đó để lại di chứng, kỹ thuật y học ở nơi này rất tân tiến, hai chân lúc đầu không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại được cho tôi. Bình thường đi đường hơi mệt nhọc, tôi mới dùng xe lăn"

"Thật xin lỗi " Hoắc Duẫn Anh vô thức nói ra ba chữ này, nàng nhìn thấy động tác của Chung Tử Thanh có chút cứng nhắc, tựa hồ cảm thấy mình nói sai gì đó.

"Duẫn Anh, em không cần xin lỗi tôi, hoặc là nói, người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi biết em nhất định sẽ tò mò tự hỏi sao tôi không đi tìm em, cũng chắc chắn trong lòng có bao nhiêu oán hận tôi. Kỳ thật em nghĩ không hề sai, tôi sau khi khỏe lại sau tai nạn xe, đã là chuyện của hai năm sau. Tôi trở lại Hải Gia Thị thì cha mẹ không còn, lúc đó, tôi đích xác tự trách mình đã liên lụy đến em"

"Nhưng về sau, khi tôi muốn quay về tìm em, tôi phát hiện em không cần tôi nữa rồi. Mà tôi không có tư cách gì nói muốn bên em lần nữa. Duẫn Anh, Chung Tử Thanh cho tới bây giờ không phải là người tốt như em đã nghĩ" Chung Tử Thanh có chút nói nhỏ, nói như đang tự nói với bản thân mình, càng giống như là lẩm bẩm

"Tốt, đến ăn chút cháo, em trước kia không hề thích ăn uống gì cả, hiện tại ngay lúc này cũng nên ăn nhiều một chút" Chung Tử Thanh nói, dùng thìa múc ít cháo, nhẹ nhàng thổi, đưa đến bên miệng mình. Nhìn thấy động tác của chị ấy, hốc mắt Hoắc Duẫn Anh phiếm hồng, lời Chung Tử Thanh vừa nói lúc nãy, nàng hiểu cũng rất minh bạch. Bất luận trước kia hai người có yêu nhau thế nào, nhưng bây giờ....bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, liền như chính mình giống như Hoắc Sở Lan, cố gắng liều mạng thế nào, đều rất khó trở lại như ban đầu.

"A Thanh, em không có hẹn hò với Hoắc Sở Lan, chỉ là....em đã cho rất nhiều người, nhiều đến mức chị không có cách nào tưởng tượng nổi, mà hiện tại em, cũng đồng thời dây dưa với rất nhiều người" Hoắc Duẫn Anh lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói. Nghe nàng nói, Chung Tử Thanh trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, sau đó dần dần nhạt đi. Chung Tử Thanh bất đắc dĩ cười cười, thay Hoắc Duẫn Anh chỉnh lại tóc loạn.

"Duẫn Anh, em kỳ thật không cần nói với tôi những chuyện này. Tôi biết em làm điều gì cũng có lý do riêng, người có thể được em nhìn trúng, chắc chắn không kém cỏi" Chung Tử Thanh cố gắng để tiếng nói của mình nghe như ổn định, thế nhưng hai tay run rẩy lại bán đứng chị ấy. Nhìn thấy phản ứng của chị ấy, Hoắc Duẫn Anh lắc đầu, nhịn không được ôm lấy Chung Tử Thanh.

"A Thanh, em cảm thấy mình rất bẩn, không phải thân thể, mà là lòng của em. Trái tim con người nhỏ như vậy, thế nhưng em chứa rất nhiều người trong đó. Em trước đó luôn nghĩ, nếu như chị còn sống, vậy thì tốt rồi. Nhưng bây giờ chị thật sự còn sống, nhưng em căn bản không có tư cách gì, nói với chị câu này" Hoắc Duẫn Anh im lặng chảy nước mắt, Chung Tử Thanh cười, lại đỏ mắt. Ngay lúc này, y tá bỗng nhiên chạy vào, một bộ hốt hoảng.

"Chung bác sĩ, không ổn rồi, bệnh nhân bên cạnh đã tỉnh, thế nhưng cảm xúc rất kích động, còn muốn tự sát, tụi tôi đã chích thuốc an thần cho cô ấy, cô nhanh đi xem một chút" y tá nói tới bên cạnh, chính là phòng của Hoắc Sở Lan, nghe tới câu này, Chung Tử Thanh nhìn Hoắc Duẫn Anh, thấy đối phương một mặt bất an, Chung Tử Thanh vội vàng đỡ Hoắc Duẫn Anh, để nàng ngồi lên xe lăn, tự mình đẩy nàng sang phòng bên.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa, liền thấy Hoắc Sở Lan không ngừng giãy dụa, bên trong miệng cứ nói xin lỗi. Bộ dáng của cô ấy chật vật, đầu tóc rối bời, ánh mắt cũng mờ mịt trống rỗng, Nhìn thấy biểu hiện của Hoắc Sở Lan, trong lòng Hoắc Duẫn Anh tê rần, nàng gấp vội vàng tới gần ôm lấy Hoắc Sở Lan, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô ấy.

"Cô cô, con đây, con ở đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro