Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111:


Hoắc Duẫn Anh không biết hiện tại này nên có biểu lộ thế nào, hoặc là kinh hỉ, hoặc là kinh ngạc, nhưng vô luận loại nào, nàng đều không tránh khỏi chật vật. Nàng không có lạc quan như vậy, cho nên chưa từng nghĩ còn sống, trừ ký ức cùng trong mơ, còn có thể nhìn thấy gương mặt của Chung Tử Thanh. Cho nên, khi đối phương nói đã lâu không gặp, giống như có thứ gì kẹt ở cổ họng mình, không có cách nào nuốt xuống không cách nào nhả ra.

Trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức, nghĩ đến mộ bia của Chung Tử Thanh, những năm này nhớ nhung Chung Tử Thanh, quanh quẩn áy náy dưới đáy lòng. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy máu toàn thân đều bị đình chỉ, cho dù nàng vừa mới bị rút đi nhiều máu, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được thân thể mình trở nên cứng nhắc, tốc độ máy chảy giảm bớt một chút. Khi trước mắt hiện lên bóng đen, nàng đã không nói gì được nữa mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Chung bác sĩ, bệnh nhân này rất kích động, liền trực tiếp chạy ra" y tá đuổi tới thấy Chung Tử Thanh, vội vàng giải thích, Chung Tử Thanh để cô đỡ lấy Hoắc Duẫn Anh, lại lần nữa đưa nàng lên giường nằm. Trong quá trình vận động, Quần áo bệnh nhân của Hoắc Duẫn Anh rộng rãi đến mức trượt đến bờ vai, nhìn xem da thịt nõn nà mập mờ ẩn hiện mảng lớn vết đỏ, Chung Tử Thanh né tránh ánh mắt, lại đẩy xe lăn, chậm rãi ra gian phòng

Hoắc Duẫn Anh lúc tỉnh lại, sắc trời đã từ trắng biến thành đen, mà phòng bệnh tư nhân tràn ngập mùi thuốc sát trùng, chính là nguyên nhân khiến nàng đau đầu. Nàng mở mắt ra, cho là những thứ mình nhìn thấy lúc nãy đều là trong mơ, cho đến khi cửa phòng bị mở ra, nhìn Chung Tử Thanh cùng y tá ở phía sau tiến vào, nàng mới hiểu, nguyên lai tất cả đều là sự thật.

Vậy là cô ấy còn sống, một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt này. Thế nhưng ngay tại lúc này, đến tột cùng là ban ân nàng, hay là trừng phạt nàng?

"Cô ra ngoài trước đi" nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh nhìn mình chằm chằm, dường như có chuyện muốn nói, Chung Tử Thanh phất phất tay, để y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng chỉ có hai người họ.

"Chị...A Thanh....vì cái gì..."

Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, Hoắc Duẫn Anh muốn hỏi Chung Tử Thanh vì sao không chết, chân của chị ấy là bị gì, chị vì sao lại chạy tới nước Tiệp Khắc. Nhưng mà, nàng muốn biết nhất chính là, vì cái gì....chị không chết lại không đi tìm mình. Nhưng nhiều câu hỏi như vậy, nàng vẫn không hỏi ra thành lời.

"Hoắc tiểu thư sức khỏe đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ là cô ấy uống nhiều thuốc kích thích trí não, nên lúc nào tỉnh tôi cũng không chắc chắn. Bất quá cô có thể yên tâm, thời gian tỉnh lại cũng sẽ không quá lâu" Hoắc Duẫn Anh ngu ngơ nghe Chung Tử Thanh nói về bệnh tình của Hoắc Sở Lan một cách rập khuôn, chị ấy một mức cúi đầu đọc bệnh án, lại không nhìn mình, Hoắc Duẫn Anh tay run run, nhẹ nhàng thăm dò, cực kỳ cẩn thận, từng li từng tí sờ lên cánh tay chị ấy. Phát giác được động tác của nàng, Chung Tử Thanh cứng ngắt, ngẩng đầu nhìn nàng.

"A Thanh, chị không có chuyện gì, vì cái gì không nói với em" Đắn đo hồi lâu, Hoắc Duẫn Anh vẫn là hỏi ra điều mình muốn hỏi, nàng không hiểu, cũng không hiểu, vì cái gì Chung Tử Thanh không quay về.

"Duẫn Anh, xin lỗi, tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi đã khiến cho cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Lúc ấy tôi lái xe rơi xuống vách núi, trong quá trình rơi thì bị văng ra ngoài, rơi xuống biển, lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình ở nơi này, người cứu tôi nói lúc nhìn thấy tôi. Mặc dù nhặt một cái mạng về cho tôi, thế nhưng sau khi tôi tỉnh dậy mới phát hiện, mình hôn mê đã hơn hai năm"

"Tôi sau khi bình phục, lập tức về Gia Hải Thị, mẹ đã không còn, mà cha tôi...bởi vì tôi mà cũng qua đời theo mẹ, hai năm sau vì sức khỏe mà cũng mất. Tôi đi tế bái hai người, rồi về đây luôn" thanh âm của Chung Tử Thanh rất nhẹ, giống như đang kể về một chuyện không liên quan tới mình. Nhưng Hoắc Duẫn Anh lại dị thường trầm mặc.

Nàng biết chuyện của Chung gia, cũng biết chuyện Chung ba ba qua đời, chỉ là nàng không nghĩ tới, Chung Tử Thanh có trở về. Thế nhưng từ đầu đến cuối chị ấy không có nói tới mình, chỉ nói tình huống của chị ấy. Chị ấy đã về Gia Hải Thị, vì cái gì...Không đến tìm mình ?

"A Thanh, chị trách em đúng không?" Nghĩ hồi lâu, Hoắc Duẫn Anh rốt cuộc mở miệng. Nàng chưa quên lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, nếu không phải do mình. Chung Tử Thanh cũng sẽ không gặp những chuyện kia, cha mẹ của chị ấy....có lẽ đến giờ vẫn còn ở nhân thế. Hoắc Duẫn Anh nắm chặt tay, trong lòng giấu đi một tia tuyệt vọng, nhưng lời Chung Tử Thanh đáp lại, khiến cho nàng cảm thấy đó mới là thế giới tàn khốc nhất.

"Trách cô? Duẫn Anh, sao tôi lại trách cô. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lúc trước không có lý trí lại quá xúc động, vốn là do tôi, lại làm cho cô thống khổ, mà lúc đó chúng ta đã chia tay, không phải sao ? Cô chọn ở bên cạnh ai, tôi không có tư cách trách móc, mọi chuyện xảy ra là do tôi. Xin lỗi, tôi không báo tin tức với cô, bởi vì tôi cảm thấy chúng ta không có gì liên quan tới nhau"

Chung Tử Thanh thấp giọng nói, khóe miệng nhếch lên, ý cười nhợt nhạt, thấy chân của chị ấy, Hoắc Duẫn Anh không biết nên nói thế nào. Cho dù Chung Tử Thanh nói uyển chuyển như vậy, thế nhưng mà....chị ấy thật sự không trách mình sao ? nếu quả thực không trách, vì cái gì không nói với mình chuyện chị ấy còn sống ? Vì cái gì....tại sao phải để cho mình tin là chị ấy đã mất, đau lòng day dứt mà sống đến tận bây giờ ?

Nếu như hôm nay mình không phát hiện ra chị ấy, chị ấy liền cả đời không xuất hiện.

Tâm tư của Hoắc Duẫn Anh so với bề ngoài tinh tế hơn nhiều, nàng từng nói Chung Tử Thanh là người hiểu rõ mình nhất, mà nàng lại không hiểu rõ Chung Tử Thanh. Tính cách của chị ấy quá ôn nhu, lúc ở bên nhau, chị ấy tựa như ánh trắng thời thời khắc khắc quấn quanh mình. Nếu như chị ấy không trách nàng, vô luận là thật hay muốn phủi sạch quan hệ, chị ấy đều sẽ xuất hiện, mà không phải trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa hai người. Không phải vậy sao ?

"Duẫn Anh, tôi xin lỗi, vào lúc đó tôi không có cách nào đối mặt với cô. Sau khi tôi trở về, tôi cũng dần nghĩ thoáng một chút, không để cho bản thân đi quấy rầy cuộc sống của cô. Cô vẫn là người rất chói mắt, xinh đẹp tự tin, cái gì cũng có thể tùy tiện đến đi. Tôi luôn cảm thấy sự bình thản của tôi không phù hợp với cô, mà đến bây giờ càng không thích hợp"

Chung Tử Thanh cúi đầu nhìn chân của mình, thấp giọng nói, mà lời này của chị ấy lại khiến Hoắc Duẫn Anh cười khẽ. Nàng cười, lại khóc đến kịch liệt. Nàng không nghĩ tới chỉ là lý do này, Chung Tử Thanh liền đuổi mình đi. Cho nên nói, chị ấy làm sao có thể không oán trách mình được ? là mình hại chị ấy xảy ra chuyện, gián tiếp hại chết cha mẹ chị ấy. Chị ấy oán trách mình cũng đúng, nên trừng phạt tàn nhất nhất.

Năm năm, ròng rã năm năm, mình sống mà áy náy với chị ấy, luôn suy nghĩ phải chi mình cũng rơi xuống vực cùng chị ấy liền tốt rồi. Nàng cũng rất khó chịu, nếu như có thể nàng chấp nhận trả bất cứ giá nào để đền bù sai lầm đêm hôm đó. Thế nhưng nàng không có cách, nàng chỉ là người bất lực mà thôi. Cho nên năm năm sau vào hôm nay, nàng tự nhủ, chỉ là một câu, đã lâu không gặp.

"Tôi còn có việc bận, cô nghỉ ngơi đi" Chung Tử Thanh nhìn Hoắc Duẫn Anh cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống chăn của nàng, hốc mắt nàng ửng đỏ, nhưng vẫn chăm chú nắm chặt xe lăn, quay người rời đi. Nghe cửa phòng đóng kín, Hoắc Duẫn Anh co ro nằm trên giường, dùng sức cắn cổ tay, dùng tất cả khí lực nhịn xuống nức nở.

Nàng rất mệt mỏi, thế nhưng ngay lúc này, người có thể ôm lấy nàng cũng chỉ có mình nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro