Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11:

"Duẫn Anh, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt" an bài cho nhà đầu tư ngồi xuống, Ấn Kỷ Tuyền thừa dịp bọn họ gọi món ăn, ra đến ngồi bên cạnh Hoắc Duẫn Anh.

"Ấn tiểu thư, tôi không có cảm thấy quen với cô đến mức cô có thể gọi tên tôi, còn có, lần này gặp mặt, hẳn là cô cố tình sắp đặt"

Thấy Ấn Kỷ Tuyền ngồi xuống xích lại gần nàng. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy cả người đều không tự nhiên. Kỳ thật nàng cùng Ấn Kỷ Tuyền cũng không có đại thù, nói trắng ra bất quá mình bị người này thượng mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, bị làm đến nằm trên giường bảy ngày, đêm đó đích thật mình thoải mái, mặc dù không phải cam tâm tình nguyện.

Hoắc Duẫn Anh vốn cho rằng liền qua một chút, ai ngờ Ấn Kỷ Tuyền còn bày nhiều cạm bẫy, giống như muốn mình cùng nàng có liên hệ với nhau. Hoắc Duẫn Anh chán ghét loại người này, nàng quen độc lai độc vãng, quen thuộc giao dịch một lần, quen thuộc gặp người cũ làm như không thấy. Nhưng lúc này đây, Ấn Kỷ Tuyền ba phen bốn bận xuất hiện trước mặt nàng, để nàng cảm thấy phiền chán, càng bất an.

"Duẫn Anh, chúng ta tìm chổ nói chuyện, uống vài ly "

"Chúng ta không có gì để nói" nghe Ấn Kỷ Tuyền muốn tìm mình uống rượu, Hoắc Duẫn Anh vô ý thức cự tuyệt, nói đùa cái gì, nàng mới vừa đến quán bar đặt tên người này vào sổ đen, làm sao cô ta có thể chạy đến quán rượu của mình cùng nàng uống rượu.

"Những nhà đầu tư kia muốn ăn thật lâu, tôi tìm người bồi bọn hắn, bất quá khoảng thời gian này tôi cũng không thể đi. Chúng ta đã không thể đi, vì cái gì không làm chút gì giết thời gian?"

"Lời nói bây giờ của cô, nói với tôi cũng nói với những bạn giường trước đây sao"

"Duẫn Anh, nếu như chỉ mấy nói về bạn giường rên rỉ, bạn giường của tôi so với em còn nhiều hơn. Đi thôi, tôi mời em uống vài ly "

Ấn Kỷ Tuyền nói xong, đã cười kéo Hoắc Duẫn Anh, hai người hôm nay cùng mang giày cao gót, bất quá Hoắc Duẫn Anh vốn là cao hơn Ấn Kỷ Tuyền thêm giày cao gót cũng cao hơn người kia, nghe nàng nói như vậy còn duỗi tay, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy Ấn Kỷ Tuyền giống như là ăn chắc mình. Nàng nhíu nhíu mày, đi lên phía trước, bất quá uống vài ly, Hoắc Duẫn Anh còn chưa ngán ai bao giờ.

Hai người cùng đến phòng tư nhân, Hoắc Duẫn Anh đi theo Ấn Kỷ Tuyền đi vào phòng, ấn xuống nút bấm trên giường, rất nhanh, tường bên trong phòng tự động mở ra, lộ ra tủ rượu trưng bày bên trong. Những chai rượu kia dựa theo kiểu dáng và năm sản xuất mà sắp xếp, mỗi một chai rượu đều phối hợp với ly rượu đặc biệt, Ấn Kỷ Tuyền, có chút nhếch miệng. Nàng đã sớm biết Hoắc Duẫn Anh có rượu ngon, không nghĩ quả là rượu hiếm.

"Uống gì cứ tuỳ tiện lấy" Hoắc Duẫn Anh đá rơi giày cao gót đi vào, cầm chai rượu đỏ ngồi xuống ghế sofa. nàng không có lấy ly, mà là trực tiếp đổ vào miệng uống một ngụm. Hành động như vậy mà diễn ra ở bàn ăn thật sự bất lịch sự, nhưng vì là Hoắc Duẫn Anh làm chuyện đó, lại làm Ấn Kỷ Tuyền cảm thấy có ý tứ.

Hoắc Duẫn Anh cho nàng cảm giác rất đặc thù, người này mặc dù bên ngoài xinh đẹp thì còn không để ý chuyện khác, thế nhưng Ấn Kỷ Tuyền lại cảm thấy nàng rất cẩn thận, mà lại quan sát tỉ mỉ. mặc dù Hoắc Duẫn Anh từ đầu đến cuối ngậm miệng, không đề cập đến chuyện bạn giường, nhưng nàng đến cùng có phát sinh quan hệ với những người kia không, Ấn Kỷ Tuyền lại quá rõ ràng. Trực giác nói với Ấn Kỷ Tuyền, Hoắc Duẫn Anh là người có câu chuyện riêng, mà hành động vô tâm hiện giờ của nàng, có lẽ liên hệ với quá khứ của nàng cực lớn.

"Tâm tình cô không tốt sẽ uống rượu hả?" Ấn Kỷ Tuyền không có cầm chai rượu trắng mà cầm một chai rượu trái cây tương đối thanh đạm, từ từ uống. Nàng quay đầu, thấy Hoắc Duẫn Anh đã uống phân nửa chai rượu, uống như thế sẽ rất hại dạ dày.

"Tâm tình không tốt ?...A, tâm tình tôi rất tốt, nói không chừng, lát nữa uống xong, sẽ còn nhờ cô đi làm ấm giường"

Hoắc Duẫn Anh cười cười với Ấn Kỷ Tuyền, có lẽ cảm giác có chút buồn bực, nàng cởi nút áo tây trang, đem nó cởi xuống, chỉ mặc áo sơ mi nằm trên sofa. Nàng không để ý quần áo có thể bị nhăn hay không, giống như mèo con lười biếng nằm trong ổ.

"Tôi a, nhiều khi đều không biết mình muốn làm gì, tôi có một người em, nó rắt ưu tú. Từ nhỏ đã giỏi hơn tôi, mọi phương diện đều giỏi hơn tôi. Trước kia tôi xa lánh nó, bởi vì tôi có suy nghĩ rằng tôi với nó mãi mãi đối địch nhau. Thế nhưng mà...những chuyện gần đây nó làm khiến tôi rất bất an, tôi rất sợ nó xảy ra chuyện"

Ấn Kỷ Tuyền không biết làm sao nói những chuyện này với Hoắc Duẫn Anh, thế nhưng nội tâm nàng nói những lời này, nàng tìm không được đối tượng để thổ lộ, mà Hoắc Duẫn Anh lúc an tĩnh, liền lắng nghe lời nói của nàng.

"Nếu như cô sợ em cô xảy ra chuyện, liền khuyên nhủ cô ấy đừng làm, không khuyên nổi, đem chuyện cô ấy muốn làm giao cho chính mình. Hai người so với một người sẽ dễ giải quyết hơn" Hoắc Duẫn Anh mặc dù rất kinh ngạc, Ấn Kỷ Tuyền sẽ tự nhủ những lời này, nhưng cũng có câu trả lời chắc chắn. Nàng nhìn bóng mình trong chai rượu, lăng lăng cười lên. Nàng cũng cảm thấy vô vị, trong lòng cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, cũng tưởng tượng Ấn Kỷ Tuyền đem chuyện trong lòng chia sẻ với người khác. Thế nhưng mà....bản thân mình căn bản không thản nhiên như vậy.

"Tôi cảm thấy cô có chút ý tứ" Hoắc Duẫn Anh nói xong ngẩng đầu, đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch. Ấn Kỷ Tuyền cảm thấy trong mắt nàng không chỉ ẩn chứa men say, còn để lộ rất nhiều thứ khác. Đôi mắt Hoắc Duẫn Anh rất sáng, giống như phủ một tầng nước mỏng, trong tối nhìn rất xinh đẹp.

Ấn Kỷ Tuyền quay người đặt ly lên bàn, đi đến bên người Hoắc Duẫn Anh, vén tóc dài của nàng. đúng lúc nào, cổ áo của nàng bỗng nhiên bị Hoắc Duẫn Anh kéo ra, thân thể bị nàng kéo lại gần.

"Cô lại nghĩ thượng tôi hả?" Hoắc Duẫn Anh gảy nhẹ suy nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút ngả ngớn cười. hai con mắt mê ly, ánh mắt có chút lấp lóe, ý cười rất nhiều, lại không kịp nhìn thấy. nghe được mùi thơm tự nhiên của người kia, Ấn Kỷ Tuyền cảm thấy yết hầu hơi khô. nàng quen không ít bạn gái, nhưng chưa bao giờ có một người nào giống như Hoắc Duẫn Anh để nàng có cảm giác như vậy. Hoắc Duẫn Anh cười lên rất chết người. cho dù biết đây là cười giả, nhưng vẫn đẹp đến mức như anh tú để người nghiện.

"Em biết tôi là ai không ?" Ấn Kỷ Tuyền nhẹ giọng hỏi, vươn tay xoa eo Hoắc Duẫn Anh.

"Ấn tiểu thư, tôi không có say đến mức đó" Ấn Kỷ Tuyền nghe tới, nụ cười Hoắc Duẫn Anh càng thêm rộng hơn. nàng giật áo sơ mi, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, giơ một chân ôm lấy đùi Ấn Kỷ Tuyền.

"Cô như thế này sẽ để cho tôi cảm thấy cô có ý đồ không " Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên câu dẫn mình, Ấn Kỷ Tuyền nói không động tâm là giả, thế nhưng nàng không ngốc, lúc nãy vừa uống rượu, Hoắc Duẫn Anh còn biểu hiện rất chán ghét mình. Không có khả năng nàng uống rượu liền bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ.

"Ừm? cô muốn tôi nói thế nào? nói tôi lúc uống rượu nghĩ tới ngày đó cũng cô giao hoan, phía dưới liền ẩm ướt. cô thích nghe như vậy sao, dù gì cô cũng là mặt người dạ thú"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro