Chương 108:
đại khái Hoắc Sở Lan hôm nay thật mệt mỏi, ban đêm cô cũng không muốn làm cái gì, mà rất an ổn ôm mình ngủ, chỉ là Hoắc Duẫn Anh là người khó ngủ. Thân thể bị tác dụng thuốc thúc đẩy một hồi lâu, một lúc lâu, quần lót đã sớm lúc gặp Ninh Tử Man mà ướt đẫm, sẽ dinh dính dán ở chỗ mẫn cảm, để Hoắc Duẫn Anh khó chịu cơ hồ khóc lên.
Nàng không có khả năng đánh thức Hoắc Sở Lan để cô thượng mình, liền tính muốn nói ra lời gì, nàng cũng vô pháp thừa nhận quan hệ giữa mình và Hoắc Sở Lan, thế nhưng mà....thân thể khô nóng càng lúc càng lợi hại, ngứa ngáy biến thành đau đớn, bất quá trong nháy mắt. Hoắc Duẫn Anh co ro thân thể, dùng sức cắn chặt góc gối, nắm chặt ga giường, nhưng loại cảm giác này vẫn không có dịu bớt.
Nàng nhớ kỹ lần đầu tiên Hoắc Sở Lan dùng thuốc cho mình, cố ý tra tấn mình, loại đau đớn kia thật khó chịu, không phải đau nhức mà là chỗ tư mật khát vọng buốt nhức. Hoắc Duẫn Anh bởi vì dùng răng cắn quá mức mà phát ra tiếng, tay nàng cũng run rẩy, quấn lấy chăn bông, có chút đem chân mở ra một chút. Khi ngón tay đụng vào chỗ ẩm ướt kia, khoé mắt Hoắc Duẫn Anh chảy nước thấm xuống, cũng không biết uỷ khuất hay là khó chịu.
"Duẫn Anh, làm sao rồi?" Đại khái Hoắc Duẫn Anh gây ra động tĩnh đánh thức Hoắc Sở Lan, nàng lại nhẹ giọng hỏi, cảm giác cô thở ra nhiệt khí phun ở bên tai nàng, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được phát run, bỗng nhiên ngồi dậy khỏi giường.
"Tôi đi toilet" Hoắc Duẫn Anh nói xong, đặt bàn chân đã nhũn ra xuống, nhanh chóng đi vào toilet, đem cửa khóa trái. Sau khi đi vào, Hoắc Duẫn Anh không ngừng dùng nước lạnh cọ rửa mặt nóng hổi của nàng, nhìn màu tóc đỏ trong gương, trong mắt đều là thuỷ quang, khó chịu ngồi xổm trên đất. Nàng cảm thấy không chỉ là đồ lót, liền ngay cả quần ngoài cũng thấm ướt. Nàng dứt khoát mở một bồn nước lạnh, cởi quần áo ra, trực tiếp ngâm mình vào nước lạnh.
Bỗng nhiên ý lạnh để thân thể khô nóng được dịu đi một chút, nhưng dạng này, căn bản không có giải quyết vấn đề. Nàng có thể cảm giác được hạ thân không ngừng nhảy lên, cửa vào, khát vọng có người lấp đầy. Thân thể của mình sớm bị thuốc đáng chết kia biến thành kỳ quái, dù bình thường Hoắc Sở Lan va vào ngực nàng, nàng đều ngay lập tức ướt đẫm.
"Ngô!" Hoắc Duẫn Anh không nghĩ mình biến thành dạng này, nàng dùng sức nắm bắt tay mình, ý đồ để đau đớn làm dịu khát vọng thân thể. Nhưng nước lạnh không có tác dụng, phương thức như vậy cũng không phát huy được tác dụng. Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên cười lên, nụ cười như thế chạm đến đáy mắt, không có chút nào ý cười, mà tuyệt vọng, tựa như lỗ đen. Nàng khó khăn leo ra khỏi phòng tắm lớn, nhìn dao cạo lông mày để trên kiếng trang điểm, chậm rãi cầm lên. Nàng cũng không phải muốn chết, thế nhưng mà....nơi đó đã thống khổ như vậy, làm nó hư liền tốt. Chỉ cần hư mất, Hoắc Sở Lan liền không tiếp tục tấn công. Nghĩ như vậy, Hoắc Duẫn Anh ngồi dưới đất, tách hai chân ra, cầm dao cạo lông mày hướng vào chân tâm tìm kiếm. Nàng biết mình làm như vậy sẽ thế nào, thế nhưng mà....nàng chịu đựng đủ rồi.
"Duẫn Anh...con đang làm cái gì hả?" thấy Hoắc Duẫn Anh quá lâu không quay về, Hoắc Sở Lan trong lòng nảy lên nghi ngờ, cô lấy chìa khoá, mở cửa phòng tắm ra, liền thấy hành động của Hoắc Duẫn Anh, bị dọa vội vàng chạy tới, đoạt lấy dao cạo lông mày. Lại vội vàng tách chân Hoắc Duẫn Anh, phát hiện không có bị thương, mới ngẩng đầu nhìn phía sau nàng.
Nhưng mà, nhìn thấy biểu lộ của Hoắc Duẫn Anh, những lời nói của Hoắc Sở Lan muốn nói trong lòng đều tan thành mây khói. Đèn phòng tắm chiếu lên mặt Hoắc Duẫn Anh, gương mặt của nàng mang theo chút đỏ ửng, môi dưới bị chính nàng cắn chảy máu, nước mắt từ hốc mắt đảo quanh, nhưng không nhịn được rơi xuống.
"Duẫn Anh...tại sao phải như thế này, vì cái gì....muốn tổn thương chính con" Hoắc Sở Lan đau lòng ôm chặt Hoắc Duẫn Anh, đến lúc này, cô bỗng nhiên có chút hối hận tự mình làm những chuyện này. Cô đã tổn thương Duẫn Anh đến tột cùng, thậm chí muốn dùng phương pháp này thoát khỏi mình. Hoắc Sở Lan, mày đến cùng làm cái gì....
"Đau...khó chịu.... Hoắc Sở Lan, có thể giúp tôi không ?" Hoắc Duẫn Anh ngu ngơ nhìn Hoắc Sở Lan, nắm kéo tay của nàng đặt ở dưới thân mình. Nơi đó ướt át đến không ra bộ dáng, bỏng đến lửa thiêu đốt, rõ ràng là Hoắc Duẫn Anh nắm lấy tay mình đưa qua, nàng nắm chặt cổ tay của mình. không để nàng có động tác tiếp theo
"Duẫn Anh...." Hoắc Sở Lan cảm giác được, Hoắc Duẫn Anh không muốn làm loại chuyện này, thế nhưng nàng đang ráng chống đỡ cái gì.
"Hoắc Sở Lan, cô muốn làm gì với tôi ? hy vọng tôi giống như con rối ở bên cạnh cô, trở thành nô lệ tình dục của cô ? tuỳ tiện để cô thượng hay sao ?"
"Duẫn Anh....cô không phải có ý này, cô chỉ là...chỉ là không nghĩ đánh mất con"
"Không nghĩ đánh mất tôi, nhưng là...là....cô bỏ rơi tôi trước, không phải sao? cô không nói tiếng nào liền bỏ rơi tôi, lại đột nhiên trở về. Lần đầu tiên trở về, cô huỷ hoại tất cả mọi thứ của tôi, hiện tại, cô còn muốn như thế nào nữa ? cô cảm thấy tôi thật sự có thể không hận cô hay sao? tôi thích cô đem toàn bộ cái của tôi trao cho cô, cô không nói tiếng nào rời đi, ngay cả cơ hội níu kéo cũng không có cho tôi, cô cảm thấy mất đi người mình thích là chuyện dễ dàng hay sao? cô để tôi mất đi rất nhiều lần, cô biết không ?"
Hoắc Duẫn Anh vừa cười vừa nói, nhưng trên mặt đã đầy nước mắt, cảm thấy nàng cầm ngón tay của mình, bỏ vào thân thể của nàng, đây là lần đầu tiên, Hoắc Sở Lan không muốn tiếp tục nữa
"Tiến vào đi, không phải muốn tôi sao ? cứ vào đi, cũng không phải chưa làm qua, một lần, hai lần, một trăm lần, đều không có gì khác biệt"
"Duẫn Anh, đừng như vậy, thật xin lỗi...thật xin lỗi...." Hoắc Sở Lan nhìn Hoắc Duẫn Anh thế này, đau lòng cũng khóc theo. nhưng cô càng xin lỗi, Hoắc Duẫn Anh càng muốn cười.
"Xin lỗi có tác dụng không ? Hoắc Sở Lan, cô xem chuyện cô làm, cô nhìn cô biến tôi thành dạng gì. Cô biến tôi trở thành không là gì cả, một lần lại một lần, cướp đi những thứ tôi phải vất vả mới có được. Cô để tôi thống khổ, cô rất vui vẻ sao ?" Hoắc Duẫn Anh nắm lấy dao cạo lông mày, nhắm ngay con mắt Hoắc Sở Lan, nhìn thấy lưỡi dao bén nhọn trong gang tấc, Hoắc Sở Lan không có tránh né, ngược lại cô còn dùng sức ôm chặt Hoắc Duẫn Anh.
"Duẫn Anh, cô biết có xin lỗi thế nào cũng vô dụng, cô cũng biết....chúng ta không thể quay lại trước kia" Hoắc Sở Lan nhẹ nói, Hoắc Duẫn Anh ngẩn người, ném đi dao cạo lông mày trong tay, dùng hai tay sờ mặt Hoắc Sở Lan.
"Đúng vậy a, đã sớm không thể quay lại, Hoắc Sở Lan tôi muốn hận cô, hận không thể giết chết cô, đem những chuyện cô làm với tôi đòi lại tất cả, thế nhưng mà....tôi càng giận dữ chính là, tôi không cách nào làm như vậy"
"Duẫn Anh, hận cô đi, chí ít con sẽ nhớ kỹ cô" Hoắc Sở Lan nói, giật giật ngón tay đặt trong thể nội của Hoắc Duẫn Anh, chậm rãi rút ra. Hoắc Duẫn Anh hít một hơi, nàng không có phản kháng, mà ôm chặt Hoắc Sở Lan, bãi động vòng eo. Nàng biết mình hận không được Hoắc Sở Lan, khả năng cũng không quên được cô ta. Đêm nay, đại khái chính là lần cuối cùng.
"Ừm...." tiếng rên rỉ khẽ thuận miệng Hoắc Duẫn Anh tràn ra, vẻn vẹn chỉ là tiếng này, liền để Hoắc Sở Lan dị thường hưng phấn. Nàng mở ra nước nóng trong bồn tắm, ôm Hoắc Duẫn Anh ôm đặt vào, cũng cởi quần áo của mình. Ngón tay của cô non mềm tinh xảo ở trong thân thể nhiều lần xuyên qua, đây là lần đầu tiên, Hoắc Duẫn Anh không phản kháng, không cự tuyệt, không cố nén vui vẻ, mà ôm chặt mình, lắc eo nghênh hợp chính mình.
"Duẫn Anh, Duẫn Anh...." Hoắc Sở Lan không ngừng chiếm hữu Hoắc Duẫn Anh, nghe cô gọi mình, Hoắc Duẫn Anh không trả lời, lại dùng sức ôm cô. Các nàng không ngại phiền phức quấn giao, từ phòng tắm cho đến lên giường, từ đêm đến hừng đông. Đến lúc bọn họ không còn khí lực cử động, Hoắc Duẫn Anh nhìn Hoắc Sở Lan nằm sấp trên người mình, nhẹ nhàng hôn lên tai của cô, tiếp đó là nhắm mắt lại. Hoắc Sở Lan, giữa cô và tôi, kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro