Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107:

cuối cùng an ổn qua bảy ngày, Hoắc Duẫn Anh ngược lại hy vọng thời gian này có thể tiếp tục. thân thể vì châm cứu trở nên càng mẫn cảm, Hoắc Duẫn Anh mỗi ngày cũng chỉ có thể nằm hoặc ngồi, hơi đi lại, đều sẽ để thân thể khô nóng không thôi. Nàng không biết thời gian này còn muốn tiếp tục bao lâu, hôm nay, Hoắc Sở Lan ngược lại không có ở đây, ngược lại là người khác đến.

"Xem ra khoảng thời gian này trôi qua không ổn, thuốc kia khiến cô rất vất vả hả?" Ninh Tử Man nhìn gương mặt Hoắc Duẫn Anh gầy gò không ít, nhẹ nói. Thấy Hoắc Duẫn Anh nghi hoặc mà nhìn mình, Ninh Tử Man cười cười, tiếp tục mở miệng " Tôi biết cô hiện tại hiếu kỳ, vì cái gì tôi biết chuyện thuốc, trên thực tế, thuốc kia chính tôi điều chế"

"Cô tại sao phải làm thứ đó" nghe Ninh Tử Man trả lời, Hoắc Duẫn Anh hít một hơi, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy khí tức trên thân Ninh Tử Man rất kỳ quái. Rõ ràng trên mặt cô ta có không ít nụ cười, khí chất cũng rất phát triển, nhưng trong ánh mắt của nàng luôn có chút tà ý.

"Vì cái gì ? bởi vì thú vị a, nhìn thấy người khác bị thuốc thao túng dễ như trở bàn tay rất thú vị. Huống chi tôi cũng dựa vào mấy thứ này kiếm tiền, không phải sao ?"

"Hoắc Sở Lan đâu ?" không muốn nói chuyện với Ninh Tử Man, Hoắc Duẫn Anh lái câu chuyện.

"Cô tìm cô ấy sao ? chắc phải chờ một chút, cô ấy đi thăm bác sĩ tâm lý, đại khái phải rất lâu mới trở về "

"Bác sĩ tâm lý ?"

"Làm sao ? nguyên lai cô ấy không nói với cô hả ? Hoắc Sở Lan a, là bị điên. Cô ta quá yêu một người, liền nhịn không được muốn tổn thương người kia. Loại tâm lý này đại khái gọi là lòng chiếm hữu quá lớn ? tóm lại, cô ta bệnh không nhẹ "

"Cô không định nói tốt về cô ấy sao?'

nghe Ninh Tử Man nói, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được phản bác, dưới cái nhìn của nàng, nếu như Hoắc Sở Lan có vấn đề tâm lý, tâm lý của Ninh Tử Man cũng có vấn đề nghiêm trọng hơn. Nghĩ đến lúc trước Hoắc Sở Lan không từ mà biệt, còn có những vết thương trên người cô ấy, Hoắc Duẫn Anh tựa hồ biết cái gì.

"Đích xác tôi không có quyền gì nói cô ta, chỉ bất quá cô ta là người rất tốt để tôi thí nghiệm thuốc, cô cho rằng những thứ cô ta có hiện tại là ai cho hả ? đương nhiên , tôi hiện tại xem cô ta là bạn bè, sẽ không lại dùng cô ta để thí nghiệm thuốc, nhưng vẫn hoài niệm thời gian kia" Ninh Tử Man dùng tay sờ cằm, bày ra bộ dáng tưởng niệm. Nhìn thấy nét mặt của cô ta, Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với cô ta nữa, mà Hoắc Sở Lan lúc này trở về.

"Ninh, cô làm gì ở đây ?" nhìn sắc mặt Hoắc Duẫn Anh không tốt, Hoắc Sở Lan có chút lo lắng.

"Đừng bày ra biểu lộ phòng bị, tôi không có hứng thú với cô ta, bí mật của cô, cô ta đều biết hết" Ninh Tử Man một bộ cười lên nỗi đau người khác, vỗ vỗ vai Hoắc Sở Lan, thấy cô ta rời đi. sắc mặt Hoắc Sở Lan có chút trầm xuống, đúng là không dám nhìn Hoắc Duẫn Anh.

"Hoắc Sở Lan, cô giấu tôi nhiều chuyện lắm" Hoắc Duẫn Anh nhìn Hoắc Sở Lan rõ ràng đang tránh né mình, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, đối phương hiểu rõ mình, nhưng mình không hiểu rõ đối phương. Liền giống như bây giờ, cô ấy biết mình không cách nào nhẫn tâm, mới mang mình tới đây. Mà mình lại không biết, cô ấy sẽ làm gì với mình.

"Duẫn Anh, cô chỉ là không nghĩ để con lo lắng"

"Không nghĩ để tôi lo lắng ? nhưng chuyện bây giờ cô làm với tôi, đã không chỉ khiến tôi lo lắng đơn giản như vậy, cô thật sự định nhốt tôi cả đời ở đây sao ?"

"Duẫn Anh, cô không có ý định như vậy, cô chỉ là hy vọng con một lần nữa chấp nhận cô"

"A...cô ngay cả nói thật cũng không nói, tôi làm sao chấp nhận cô"

Nghe Hoắc Duẫn Anh nói, Hoắc Sở Lan hơi sững sờ, cô cúi đầu nghĩ thật lâu, giống như chuẩn bị làm cái gì, chậm rãi ngồi ở mép giường.

Hoắc Sở Lan cũng không biết mình lúc nào biến thành người khiến nàng không thích, nàng lúc nhỏ thường xuyên làm vài chuyện mình thích, trang trí hoặc là đồ chơi, nhưng khi làm xong, nhìn món đồ chơi hoàn mỹ kia, lại nhịn không được muốn huỷ nó đi. Cô vốn cho rằng tâm tình như vậy không nghiêm trọng lắm, mà sau khi Hoắc Duẫn Anh trưởng thành, tâm tình như vậy, từ từ lớn dần lên, cuối cùng không cách nào ức chế.

Thích một người liền muốn làm đau nàng, tất cả vọng tưởng của cô, đều mạnh mẽ đến mức phải thành hiện thực, cô hoàn toàn là người duy nhất mà Hoắc Duẫn Anh dựa dẫm vào, mà cô cũng biết, Hoắc Duẫn Anh đối với tình cảm của mình, cũng không thể dùng ngôn ngữ bình thường mà hình dung. Vào đêm đầu tiên, cô đưa tay thò vào áo ngủ Hoắc Duẫn Anh, vuốt ve thân thể non nớt của nàng, cô biết Hoắc Duẫn Anh không có ngủ, cũng biết đối phương dung túng cho mình.

Nhưng chính cô, từ đầu đến cuối không có cách, đột phá phòng tuyến cuối cùng, bởi vì cô sợ mình chân chính sau khi có được Hoắc Duẫn Anh, sẽ không đè nén được xúc động trong lòng....muốn huỷ đi nàng.

Mà dạng tình cảm này, theo tuổi tác của Hoắc Duẫn Anh dần dần mất khống chế. Một đêm nọ, cô nhìn bộ dáng Hoắc Duẫn Anh ngủ say, thậm chí muốn dùng dao rạch phá thân thể của nàng, muốn thấy nàng thống khổ, nàng vì mình mà chảy máu. Hoắc Sở Lan không có cách, cô chọn rời khỏi, đi đến một nơi có thể cứu rỗi mình. Ở nơi đó, cô tìm bác sĩ tâm lý. Thời điểm đó cô không đủ tiền, không sai, lần đầu tiên Hoắc Sở Lan vốn chưa từng thiếu tiền, lần đầu tiên cảm thấy tiền quan trọng, cô đem tất cả gia sản cho Hoắc Duẫn Anh, mà chính cô...lại rơi vào nghèo khó.

Lúc đó, cô gặp Ninh Tử Man, đối phương dùng điều kiện tốt hấp dẫn cô, chỉ cần để cô ta thí nghiệm thử thuốc, thù lao phong phú, để cho mình thỏa mãn thể lực. Hoắc Sở Lan đồng ý, cũng nhận được tất cả những thứ cô cần. Từ đó về sau, đại k hái trên phương diện tâm lý tương hỗ cộng minh, nàng cùng Ninh Tử Man trở thành bạn bè, sau đó cô giúp Ninh Tử Man tìm người sống để thí nghiệm. Tìm kiếm những cô gái cần tiền, nguyện ý bán thân thể.

Hoắc Sở Lan cho rằng qua nhiều năm như vậy, vấn đề của mình đã được giải quyết, cô sẽ không nghĩ muốn tổn thương người cô yêu nữa, thế nhưng mà....một lần nữa nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh, cô phát hiện tất cả cố gắng của mình đều là hư ảo. Cô còn muốn tổn thương Hoắc Duẫn Anh, thấy được dáng vẻ thê mỹ của nàng, thấy được dáng vẻ vì mình mà vỡ vụn, dạng dục vọng này, như là thú bị nhốt trên sa mạc, xúc động điên cuồng, lại....không cách nào khắc chế.

Hoắc Sở Lan ôm Hoắc Duẫn Anh hồi lâu, đem tất cả chuyện của mình kể cho nàng nghe, nghe hết những chuyện này, Hoắc Duẫn Anh trầm mặc. Trước kia nàng chưa từng phát hiện Hoắc Sở Lan có vấn đề tâm lý, nếu như mình phát hiện sớm một chút, có lẽ sẽ không đến mức này.

"Duẫn Anh, thật xin lỗi, cô cô cho tới bây giờ đều không muốn tổn thương con, cho tới bây giờ đều không nghĩ..." Hoắc Sở Lan ôm gối cuộn vào một chỗ, ống tay áo của cô bởi vì động tác mà bị kéo qua cổ tay, nhìn những vết sẹo kia, Hoắc Duẫn Anh là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Sở Lan như thế. Người này, ở trước mặt mình luôn luôn kiên cường. vào ban đêm lúc nàng sợ hãi không ngủ được sẽ để mình ôm chặt cô ấy, sẽ vào lúc mình cảm thấy mình là kẻ gây hoạ sẽ luôn ở bên cạnh, mãi mãi an ủi mình.

Hoắc Sở Lan, nếu như ngày đó cô không rời đi thì tốt quá. Tôi thích cô, không phải thân phận người thân. Tôi tình nguyện tiếp nhận sự trừng phạt của luân lý thế tục, cũng không nguyện ý giữa cô và tôi phải có ép buộc mới có được nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro