Chương 105:
"Thế nào, vẫn không có tin tức sao ?" ngồi trong phòng khách, Ấn Kỷ Tuyền nhìn Ấn Sư Mân mặt mày tuỳ tuỵ, vừa từ bên ngoài trở về, thấp giọng hỏi, Diệp Lê San nghe tiếng nói, cũng vội vàng từ bếp chạy ra. Nhìn thấy ánh mắt vội vàng của hai người, Ấn Sư Mân lắc đầu, biểu hiện không tra được cái gì.
Thời gian Hoắc Duẫn Anh biến mất đã qua nửa tháng, trong thời gian này bọn họ cơ hồ vận dụng tất cả thế lực mình có được trong nước để lật lên khắp mọi nơi, đừng nói tới tung tích của Duẫn Anh, ngay cả cái bóng đều không tìm được một phần. Bọn họ ngay lập tức hỏi An Thất Thất, An Thất Thất cũng không biết, lại đi điều tra xe Hoắc Duẫn Anh, phát hiện xe của nàng cuối cùng dừng ở cửa khu chung cư, mà Hoắc Sở Lan cùng Hoắc Duẫn Anh thế mà cùng lúc mất tích không thấy.
Dạng sự tình này không thể tưởng tượng, bọn họ không rõ đến cùng là Hoắc Sở Lan làm gì, vẫn có những người khác buộc hai người đưa đi. Cũng không bàn tới chuyện kia, thời gian kéo dài càng lâu, Hoắc Duẫn Anh càng nguy hiểm.
"Hiện tại, chúng ta không thể bối rối, hẳn là phải có người biết rõ ai đã bắt Duẫn Anh đi"
"A Mân, A San, có chuyện tôi cảm thấy khả nghi. Quan hệ giữa Duẫn Anh và cô cô nàng hình như không tốt lắm, thế nhưng chúng ta tựa hồ cũng không rõ ràng, vì cái gì không tốt"
"Cô nói là...."
"Ừm, tôi cảm thấy lần này Duẫn Anh mất tích, có liên quan tới Hoắc Sở Lan"
Diệp Lê San nghĩ đến ánh mắt Hoắc Sở Lan nhìn Hoắc Duẫn Anh, có chút nắm chặt tay, mặc dù dạng chuyện này không tưởng tượng, thế nhưng mà....nếu như Hoắc Sở Lan đối với Hoắc Duẫn Anh thật sự có loại ý nghĩ kia thật đáng sợ. Cô ta lần này mang Duẫn Anh đi, nhất định chuẩn bị hồi lâu, lại sẽ không dễ dàng để bọn họ tìm ra.
"Tôi liền đi điều tra bối cảnh Hoắc Sở Lan " Ấn Sư Mân đứng dậy, dưới chân có chút bất ổn, Ấn Kỷ Tuyền thấy, vội vàng chạy tới đỡ nàng.
"A Mân, mấy ngày nay em không có nghỉ ngơi nhiều, chuyện này để chị xử lý, em đi ngủ trước đi" Ấn Kỷ Tuyền đau lòng nhìn Ấn Sư Mân, từ khi Hoắc Duẫn Anh mất tích đến bây giờ, Ấn Sư Mân là bận rộn nhất. Nàng không chỉ gánh vác công việc gia đình, còn phải liều mạng đi tìm Hoắc Duẫn Anh.
"Chị, em không sao, sóng to gió lớn đều trải qua, trước khi tìm được Duẫn Anh, em cũng không cách nào nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước" Ấn Sư Mân nói xong, quay người đi ra ngoài, khi nàng lên xe về, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Thấy số lạ, Ấn Sư Mân do dự một chút, bấm nút nhận, không nói gì.
"Ấn tiểu thư, tôi muốn cùng cô chơi trò chơi" quả nhiên người bên kia thấy lâu Ấn Sư Mân không nói chuyện, người kia liền mở miệng nói trước.
"Thật ngại quá, tôi hiện tại không có tâm tình cùng kẻ hèn nhát không dám lộ diện chơi trò chơi nhàm chán gì"
"Trò chơi có nhàm chán hay không, cô liền sẽ biết ngay. Trò chơi này, cô không chết thì tôi chết"
Đang nói chuyện thì cúp máy, Ấn Sư Mân hơi cau mày, sau một khắc, nàng bực mình mở cửa xe, nhảy ra ngoài, nàng vừa tiếp đất, một khắc không kịp chờ đợi mà chạy luôn, ngay sau đó xe đùng một tiếng nổ tung, đem nhà để xe hoàn hảo vỡ nát. Nghe tới tiếng Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San chạy ra, Ấn Sư Mân trầm mặt, đem bọn họ bảo vệ ra đằng sau, mà lúc này đây, số điện thoại kia lại gọi tới.
"Ấn tiểu thư, quà gặp mặt nho nhỏ, có chút không thành kính. Chúc mừng cô, vượt qua cửa thứ nhất"
"Duẫn Anh, cô cô làm cho con đồ ngọt, con có muốn ăn một ít ?" Một buổi sáng sớm, Hoắc Sở Lan cười nhẹ bưng đĩa tới, nhìn thấy nụ cười của cô ta, Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, thân thể co ro uốn trong chăn bông. Trên cổ nàng một vòng sắt, kết nối với dây xích dài nhỏ, xích sắt rất dài, đủ để cho Hoắc Duẫn Anh ở trong phòng tự do hoạt động, lại không cách nào để nàng trốn thoát.
Hoắc Duẫn Anh biết, hiện giờ mình khó có thời gian an tĩnh. Thân thể vừa lui tác dụng thuốc, chỉ qua không bao lâu, Hoắc Sở Lan liền tiêm cho nàng loại thuốc đáng sợ kia. Hoắc Duẫn Anh quên không được cảm giác này, tựa như toàn thân đều bị đoạt đi điều khiển. lúc tác dụng thuốc phát tác, mỗi ngày mỗi đêm nàng cùng Hoắc Sở Lan làm loại chuyện đó, dù là hiện tại, hạ thể vẫn còn ẩn ẩn đau. Nếu như không phải mình tới kinh nguyệt, Hoắc Sở Lan cũng không có khả năng dừng lại.
"Duẫn Anh, đừng không để ý tới cô cô, thân thể của con yếu như vậy, không ăn một chút gì sao có thể đi lại" Hoắc Sở Lan không buông tha nói, nhưng Hoắc Duẫn Anh vẫn không để ý tới cô ta. Thấy nàng hoàn toàn bất vi sở động, Hoắc Sở Lan trầm mặt xuống, chậm rãi xích lại gần nàng.
"Duẫn Anh, cô cô không muốn tổn thương con, thế nhưng con nhất định phải ăn vài miếng. Nếu khong cho dù ngay lúc này, cũng không phải là không thể dùng thuốc. Con biết, cô cô không ghét bỏ con, coi như con bây giờ không tiện, cô cô cũng thích con bây giờ."
Nghe Hoắc Sở Lan nói, Hoắc Duẫn Anh ngẩng đầu nhìn con ngươi nghiêm túc của cô ta. Biết cô ta không phải uy hiếp mình, mà thật có khả năng sẽ làm ra loại chuyện đó. Hoắc Duẫn Anh có chút bi thương cười, mình bây giờ, đừng nói là tự do, liền ngay cả lựa chọn ăn hay không ăn cũng không có quyền. Nàng cầm đũa, cứng đờ bỏ thức ăn vào trong miệng. Dù ăn có buồn nôn muốn nhả ra ngoài, nhưng nàng vẫn ép buộc mình nuốt vào trong bụng.
"Duẫn Anh thật ngoan" Hoắc Sở Lan thấy Hoắc Duẫn Anh an tĩnh ăn cái gì, nhịn không được nói. Cô ngồi một bên, đem bàn tay luồn vào trong chăn, cảm thấy cô ta sờ bụng của mình, thậm chí còn di chuyển phía dưới, Hoắc Duẫn Anh vô thức lui lại.
"Hoắc Sở Lan....để tôi nghỉ ngơi mấy ngày"
Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, cổ họng của nàng bởi vì kêu rên quá nhiều mà trở nên khàn đặc, nàng cảm thấy Hoắc Sở Lan hiện tại như người điên, có lẽ cũng đúng như thế. Đối với Hoắc Sở Lan làm những việc này, Hoắc Duẫn Anh từ đầu đến cuối không rõ, cô cô từng yêu thương mình rốt cuộc đã đi đâu.
"Duẫn Anh, cô cô không phải tính làm gì con, chỉ là lúc con có kinh nguyệt thường đau bụng, cô cô đều giúp con như vậy, con bây giờ còn đau không?" Hoắc Sở Lan nhẹ giọng hỏi, tay lại nhẹ nhàng vò nặn ở bụng Hoắc Duẫn Anh. Nghe cô ta hỏi, Hoắc Duẫn Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
"Đau, Hoắc Sở Lan, tôi rất đau"
Hoắc Duẫn Anh trả lời, để Hoắc Sở Lan ngây người một lát, động tác trên tay cũng cứng ngắc. cô nhìn Hoắc Duẫn Anh, nhìn thấy mình trong mắt đối phương, cũng nhìn thấy biểu lộ Hoắc Duẫn Anh trở nên có chút hoang mang. khi Hoắc Sở Lan hoàn hồn, phát hiện mình thế mà không sao giải thích được lại khóc lên. Cô bối rối đứng dậy, chạy xuống lầu, thấy được bóng lưng cô hoảng hốt, Hoắc Duẫn Anh buông xuống đồ ăn, mệt mỏi nằm xuống giường.
"Hoắc Duẫn Anh, mày muốn làm gì cũng đều làm rồi.....Đáng chết....Duẫn Anh nói nàng rất đau, là mày, đều là mày làm ra" Hoắc Sở Lan đứng ở trước gương phòng tắm, không ngừng thì thầm. Trước đó còn có thể nhịn giờ thút thít như vỡ đê, cô không cách nào khống chế mình, cô phân minh biết không thể nào làm như vậy, không thể tiếp tục sai lầm. Thế nhưng mà....có biện pháp nào sao....mình yêu Duẫn Anh như vậy, nếu như không thể chiếm được được nàng không phải quá đáng buồn sao ?
Thế nhưng mà, Duẫn Anh nói nàng đau, là mình làm nàng đau. Mình có thể làm gì sao ? mình chỉ là quá yêu nàng. Đúng, nếu như bởi vì quá yêu mà tổn thương thì đại khái không có gì. Mình yêu Duẫn Anh như vậy, làm nàng đau là chuyện không cách nào khác. Hoắc Duẫn Anh cười nhẹ, nhìn túi băng vệ sinh trong phòng tắm, cầm một gói, một lần nữa đi lên lầu.
Duẫn Anh lần đầu tiên có kinh đều là do mình giúp nàng vệ sinh, hiện tại mình cũng phải giúp Duẫn Anh thay đổi, như vậy mới là cô cô tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro