Chương 104:
Hoắc Duẫn Anh cảm thấy toàn thân đều trở nên không thích hợp, vốn nên là đau, nhưng dần dần sinh ra khoái cảm quen thuộc. Nàng hừ nhẹ, nhẫn thụ lấy nụ hôn Hoắc Sở Lan không ngừng rơi xuống. Cô hôn rất dùng sức, muốn đem dấu vết thuộc về cô rơi đầy trên người mình. Hạ thể đau đớn bởi vì chạm vào mà đỡ hơn một chút, ngược lại để nàng càng thêm khó xử.
"Duẫn Anh, con nhất định không biết mình hiện tại có bao nhiêu tốt đẹp, rất ẩm ướt, con ẩm ướt đến thật lợi hại, có phải là rất muốn không ?" Hoắc Sở Lan nhìn xem Hoắc Duẫn Anh bị cái kẹp kẹp thân thể, hai viên đỉnh ngực phấn nộn đã biến thành màu hồng đào, mà viên trân châu ở giữa chân tâm, như trân châu sáng long lanh. Bởi vì bị kẹp, để nó trở nên càng thêm dễ thấy, Hoắc Sở Lan nhẹ nhàng đụng vào, vẻn vẹn đụng vào như vậy, Hoắc Duẫn Anh không chịu nổi cong lên vòng eo, gối dưới người lần nữa tiếp nhận nóng dịch càn quét.
"Duẫn Anh, quá tuyệt, phản ứng của con quá tuyệt. Cô cô cũng rất muốn muốn, bất quá cô cô thương con như vậy, nhất định phải làm con dễ chịu trước" Hoắc Sở Lan nói, chậm rãi cúi đầu, dùng răng cắn tâm sưng hạch Hoắc Duẫn Anh. Nơi đó không ngừng run run nhảy lên, giống như dã thú không an phận. Khi nó bị ngậm lấy, Hoắc Sở Lan có thể cảm giác được nó hôi hổi nóng rực, mà Hoắc Duẫn Anh phản ứng càng mãnh liệt.
"A...Không muốn....A...A...." Rốt cuộc không có cách nào chịu đựng, Hoắc Duẫn Anh ức chế không nổi khẽ gọi lên tiếng. Nàng cảm thấy trước mắt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ là biết thân thể mình khát khao, không phải khát nước, mà là chỗ sâu nhất, là dục vọng đói khát. Hoắc Duẫn Anh mờ mịt nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không biết lắc eo đi nghênh hợp Hoắc Sở Lan để cô ta cho nàng tất cả.
Chổ bị ngậm thật thoải mái, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình tựa như nằm trên đám mây, toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm. Không ngừng có hạt sương ấm áp văng lên người, chỗ mẫn cảm bị liếm vừa mềm vừa tê, liền ngay cả xương cốt thân thể cùng gân cứng đều như giãn ra. Đại não cũng ngừng suy nghĩ, trở thành tù binh của khoái cảm.
Hoắc Duẫn Anh không ngừng phát ra tiếng thở dốc dồn dập cùng ngâm khẽ, Hoắc Sở Lan nghe liền biết tác dụng thuốc đã lên tới mức cao nhất. Cô kìm nén không được đưa tay sờ chân tâm của mình, nơi đó ướt át không kém gì Hoắc Duẫn Anh. cảm thấy hai chân của Hoắc Duẫn Anh không ngừng run lên, tần suất vòng eo vặn vẹo cũng dần lộn xộn. Hoắc Sở Lan đưa tay nắm lấy cái kẹp, hơi dùng sức kéo dắt, đối với viên tiểu trân châu trong miệng hút lấy, ngay sau đó nghe được Hoắc Duẫn Anh thoả mãn ngâm dài.
Gối dưới thân đã không thể dùng từ ẩm ướt để mô tả, từ trong ra ngoài đều đẫm nước. Mắt thấy thân thể Hoắc Duẫn Anh không ngừng tuôn ra nhiệt lưu, Hoắc Sở Lan không muốn lãng phí, vội vàng tiến tới, uống hết toàn bộ. cô yêu hương vị Duẫn Anh đến điên dại, cho dù nước ở chỗ này, cô cũng không muốn bỏ qua.
"Duẫn Anh, dễ chịu không ?" sau khi cao trào, Hoắc Duẫn Anh thần trí khôi phục lại. Hoắc Sở Lan gỡ kẹp trên người nàng xuống, nhẹ nhàng nằm trên người nàng. Nhưng Hoắc Duẫn Anh chỉ nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi không nói lời nào. Hoắc Sở Lan từ đầu đến cuối đều dùng đầu gối đặt giữa hai chân nàng, có thể rõ ràng cảm giác được chỗ đó còn đang phát run, còn đang tiếp tục khát vọng.
"Duẫn Anh, chúng ta tiếp tục có được hay không ? cô cô vẫn luôn muốn cùng con làm loại chuyện này, làm như vậy nhất định thoải mái" Hoắc Sở Lan thấy Hoắc Duẫn Anh đã không còn khí lực phản kháng, dứt khoát cởi trói hai chân nàng, dùng tay từ từ mở ra.
Phát giác được động tác của cô ta, Hoắc Duẫn Anh vô ý thức muốn phản kháng, nhưng nàng cảm thấy mình ngay cả đầu gối đều mềm, đâu còn sức lực chống cự Hoắc Sở Lan. Mắt thấy cô ta đem chân của mình tách ra đến cực hạn, lại kéo chuỗi hạt vẫn luôn trong thân thể mình ra. Tư thế xấu hổ để Hoắc Duẫn Anh một lần nữa nhắm mắt lại, một chỗ khác cũng nóng rực dán lên chỗ đó của mình, Hoắc Duẫn Anh mở mắt không ngừng giãy dụa.
"Hoắc Sở Lan, đừng có để xuống, không muốn....không muốn như vậy....cô muốn làm thế nào đều được, đừng như vậy " Hoắc Duẫn Anh không thể nào tiếp nhận tư thế này, dưới cái nhìn của nàng, vì chỗ đó chỉ dành tiếp xúc với người mình yêu, mà hai chỗ kia dám lại với nhau chính là hành vi vô cùng thân mật, nhưng Hoắc Sở Lan lại...làm sao có thể....
"Duẫn Anh, đừng sợ, cái này sẽ không làm đau con. Cô cô cũng muốn con, nơi đó của con ẩm ướt như vậy, trước đó hai lần căn bản không đủ" Hoắc Sở Lan nói, bỗng nhiên kéo lên, khi hai nơi đều nóng rực ướt át dán lại với nhau, tựa như kẹp đường dính lên thân, cơ hồ muốn hòa thành một thể. Hoắc Sở Lan liền rên rỉ ra tiếng, nàng điên cuồng lắc eo, không ngừng mài cọ chân tâm Hoắc Duẫn Anh. Hoắc Duẫn Anh không ngừng trốn tránh, cũng đã bị va vào đầu giường. Nàng vốn không còn khí lực, mà Hoắc Sở Lan mỗi một lần chạm vào, đều khiến nàng va chạm vào nơi đó của Hoắc Sở Lan, đều để người khác chạm vào hạch tâm mẫn cảm muốn mạng của mình. Hoắc Duẫn Anh gấp rút hít thở, nước mắt đảo quanh.
" Hoắc Sở Lan đừng để tôi hận cô."
"Hận đi, Duẫn Anh bất kể hận cô thế nào đều tốt, chỉ cần là con, cô cô đều chịu được. Duẫn Anh hận, chỉ thuộc về cô, cô cũng thoả mãn" Hoắc Sở Lan có chút điên cuồng mà cười lớn, cô đem thân thể đè ép xuống thấp hơn, dùng ngực của mình đè lên ngực Hoắc Duẫn Anh. Cảm giác tê dại mãnh liệt để đại não của Hoắc Duẫn Anh ông ông tác hưởng, nàng nhìn bả vai Hoắc Sở Lan gần trong gang tấc, dùng sức há miệng cắn lên.
"A....Duẫn Anh chính là như vậy, cắn cô, dùng sức cắn cô. Ân...cô cô thật thoải mái....Duẫn Anh hết thảy đều khiến cô cô thoải mái. Phía dưới của chúng ta, cùng dán vào nhau....A....Duẫn Anh....cô cô thích lắm Duẫn Anh"
Hoắc Sở Lan không chút nào ngăn cản mà nói lời quá đáng, Hoắc Duẫn Anh nghe xong đỏ mặt đến cơ hồ nhỏ máu. Nhưng Hoắc Sở Lan bị đau ngược lại ma sát càng nhanh càng dùng sức, cảm thấy cô ta không ngừng ôm eo mình, cưỡng ép mình vặn vẹo, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình bị ép phát điên.
"Duẫn Anh, cô cô muốn tới, con cũng thế đúng không ? đừng tách ra, dạng này nước của cô cô có thể chảy vào cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của Duẫn Anh" Hoắc Sở Lan bỗng nhiên đè chặt Hoắc Duẫn Anh, nắm lấy hai chân nàng, nhanh chóng mài cọ. Hoắc Duẫn Anh liền không thể hít thở, nàng cảm thấy phần eo bỗng nhiên bị người chặt đứt, bụng dưới cũng hạ xuống.
Khoái cảm quá phận để toàn thân nàng khắc chế không được mà phát run, nàng cảm giác nhiệt lưu của Hoắc Sở Lan chảy vào nơi đó của mình, lại chảy dọc theo khe hở trượt xuống mông của nàng. Hoắc Duẫn Anh tuyệt vọng nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Hoắc Sở Lan, dần dần nhắm mắt lại. Trong đầu đều là lời cuối cùng của Chung Tử Thanh nói với mình.
Hoắc Duẫn Anh, cô thật buồn nôn....
Đúng rồi đó...thật buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro