Chương 103:
Cho dù nhắm mắt lại, nhưng thanh âm vẫn vô cùng rõ ràng. Hoắc Duẫn Anh có thể nghe được tiếng mình phóng túng cùng hình ảnh đáng hổ thẹn. Nàng không biết Hoắc Sở Lan lúc nào đặt máy quay lén trong nhà bọn họ, khả năng duy nhất chính là cô ta đến thăm mình ngày đó, đã chuẩn bị kỹ càng. Nghĩ đến đây hết thảy đều là âm mưu của Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh buồn bã cười, đúng là đồ ngốc, vẫn là chính mình
"Duẫn Anh mở mắt nhìn dáng vẻ của con có được không ? mặc dù cô rất đố kỵ bọn họ chiếm hữu con, thế nhưng bộ dáng của con thật đẹp. Chỉ mới nhìn thôi, cô liền ướt rồi" Hoắc Sở Lan nằm ở bên người Hoắc Duẫn Anh, ở phần eo của nàng lót một cái gối, để cái mông của nàng nâng lên.
Nhìn miệng động nhỏ hẹp bị đồ chơi của mình lấp đầy, mà hạt sương trên cánh hoa đã sớm lặng yên nở rộ. Hoa hạch bị tiêm thuốc so với bình thường lớn hơn một chút, sưng đỏ chướng to, giống như hạt lựu tròn căng đầy. Từng tầng từng tầng cánh hoa bị mật hoa bên trong chảy ra làm ướt, giống như trải qua một trận mưa lớn, lại tựa như đứa trẻ tham ăn, không ngừng đói khát chảy nước miếng.
Nhìn cảnh đẹp như vậy, Hoắc Sở Lan rõ ràng cảm nhận được hạ thể của mình không ngừng co vào, thật giống như muốn cao triều. Cô có chút kìm nén không sờ lên viên hoa hạch mẫn cảm kia, vẻn vẹn là nhẹ đụng, Hoắc Duẫn Anh tựa như bị phỏng điên cuồng giãy dụa, có thể thấy được nơi đó mẫn cảm cỡ nào.
"Con sao rồi ? Duẫn Anh có phải rất đau không ? cứ như vậy sẽ rất khó chịu đúng không ? con đến cùng làm thế nào mới mở miệng van xin cô, nếu con thật sự không mở miệng, cô cô cũng rất khó chịu" Hoắc Sở Lan nhẹ nói, chậm rãi nhấn nút bên giường, cảm thấy chuỗi hạt bên trong thân thể điên cuồng chấn động. Hoắc Duẫn Anh rất ít khi dùng vật dụng tình thú, trước kia ở bên cạnh Chung Tử Thanh hoàn toàn không cần. Lần này là lần đầu tiên thử nghiệm, còn là chỗ đặc thù kia.
Viên cầu không ngừng ở trong thông đạo nhỏ hẹp chuyển động tới lui, rõ ràng không nên có khoái cảm, nhưng Hoắc Duẫn Anh lại cảm thấy chấn động kia lan tràn thân thể khắp nơi, nhất là hạch tâm bị tiêm thuốc, cho dù dạng kích thích không có ý nghĩa gì, cũng đủ làm cho Hoắc Duẫn Anh sụp đổ.
"Không muốn.... Hoắc Sở Lan....cô rốt cuộc muốn tôi thế nào...A...Ân a...." Hoắc Duẫn Anh có chút thống khổ khẽ gọi, nàng cảm thấy chân cực đau đớn, không phải bị làm tổn thương, mà là từ phía trong phát ra, trống rỗng, sưng, đau chua xót.
"Duẫn Anh, xin con cầu cô đi, nếu không cô vẫn phải kéo dài, đến khi con mở miệng mới thôi. Hiện tại chỉ là bắt đầu, tiếp theo con càng khó chịu đựng hơn nữa"
Hoắc Sở Lan có chút điên cuồng nói, nghe cô ta nói vậy, Hoắc Duẫn Anh có chút tuyệt vọng nhìn cô ta. Cầu xin người này muốn mình sao ? nếu là lúc trước, đại khái có thể. Trước kia Hoắc Duẫn Anh từ đầu đến cuối tưởng là mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh Hoắc Sở Lan, nàng muốn Hoắc Sở Lan, không phải tình cảm người thân, mà là nàng thật sự rõ ràng hy vọng, Hoắc Sở Lan có thể giống như người yêu luôn ở bên cạnh mình.
Thế nhưng mà...hiện tại thế nào ? vì cái gì cô lại trở về lúc này, cô tra tấn tôi như thế còn chưa đủ sao ?
"Hoắc Sở Lan, cô có biết hay không, cô làm như vậy để tôi cảm thấy mình rất bẩn, rất buồn nôn. A Thanh hiểu lầm tôi, nàng rời khỏi tôi, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi a...hiện tại tôi...tôi không thể....không thể lại xin lỗi ba người kia"
Hoắc Duẫn Anh dùng sức cắn lưỡi, cơ hồ dùng lực đạo không thể nào khống chế. Tựa hồ cảnh giác được ý đồ của Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Sở Lan vội vàng tìm đồ cưỡng ép nhét vào miệng nàng.
Có chút ít máu chảy ra từ khoé miệng nàng, Hoắc Sở Lan có chút đau lòng, cô không nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh thế mà thà chết cũng không cầu xin mình. Nàng đã không muốn thỏa hiệp, mình lại có thể thế nào ? có thể có được nàng liền tốt, thời gian còn rất dài, cô có rất nhiều thời gian chờ Hoắc Duẫn Anh cầu xin mình.
Nghĩ tới đây, Hoắc Sở Lan cười lên, cô nằm lên người Hoắc Duẫn Anh, không hề có điềm báo trước duỗi hai ngón tay, đi vào đến tận cùng, xuyên qua thân thể nàng. Hoắc Duẫn Anh mở to mắt nhìn, không ngừng chịu đựng, ngón tay cào ga giường ra vô số vết dài. Nàng thật hận, thật hận Hoắc Sở Lan, thế nhưng nàng....không có cách nào phản kháng.
"Duẫn Anh, thân thể của con thật chặt, thật nóng, con có thể cảm giác đúng không ? thân thể của con dùng sức kẹp ngón tay của cô, không ngừng nuốt. Cô cô còn nói lần đầu tiên tiến vào con, con nhìn đi, cô cô đang đi vào con, không ngừng tiến vào thân thể con, Duẫn Anh nhất định rất thoải mái, đúng không ?"
Hoắc Sở Lan không ngừng bên tai Hoắc Duẫn Anh nói nhỏ, Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, chịu đựng cô ta va chạm lộn xộn. Rõ ràng trong lòng kháng cự như vậy, thế nhưng cỗ thân thể này, căn bản không cách nào chống cự lại cái thứ đáng chết kia. Khoái cảm cơ hồ đem người làm đến điên để Hoắc Duẫn Anh ngay cả hít thở đều không thể nào thông thuận, nàng vô thức lắc éo, bị Hoắc Duẫn Anh không ngừng xâm chiếm. Một lần, hai lần, hung hăng tiến vào va chạm, đem thân thể mình nghiền nát.
"Ngô...Ngô...." Hoắc Duẫn Anh không ngừng nức nở, cảm thấy hạch tâm mẫn cảm bị Hoắc Duẫn Anh đè lại xoa nhẹ, dường như tất cả vui thích đều phát động vào lúc này. Hoắc Duẫn Anh không có cách nào khống chế cao trào, thế nhưng cảm giác trống rỗng căn bản không cách nào giảm bớt. Dạng sự thật này để Hoắc Duẫn Anh đỏ cả vành mắt, nàng muốn khóc, cho dù nàng cho tới bây giờ đều không phải là người thích không, nhưng ngay lúc này, nàng hận không thể khóc lớn một trận.
"Duẫn Anh còn muốn đúng không ? nơi này còn rất ẩm ướt, còn đang không ngừng chảy nước. Cô cô còn rất nhiều đồ chơi rất vui, dùng sẽ rất thoải mái" Hoắc Sở Lan từ ngăn kéo lấy ra một cái kẹp, cái kẹp bằng gỗ, nhìn qua rất tinh xảo, nhưng đỉnh kẹp lại khác với những cái kẹp thông thường, mà hơi nhô ra một chút.
Hoắc Duẫn Anh không ngừng lắc đầu, thậm chí khẩn cầu nhìn Hoắc Sở Lan, nhưng cô ta cũng không chú ý tới mà đem cái kẹp, kẹp lên đỉnh ngực của Hoắc Duẫn Anh. Đỉnh mềm bị kẹp lấy, đau đớn để cả thân thể Hoắc Duẫn Anh mát lạnh, toàn thân đều căng cứng, nhưng Hoắc Sở Lan còn không chịu bỏ qua. Nhìn xem cô đưa tay tách chân tâm của mình, Hoắc Duẫn Anh có thể cảm thấy được đem kẹp kẹp lấy thịt mềm ra hai bên,
"Ngô!" Hoắc Duẫn Anh không ngừng di chuyển thân thể, đáng tiếc căn bản không trốn thoát được sự đuổi theo của Hoắc Sở Lan. Khi thân thể tránh đến cực hạn, mà chỗ yếu ớt nhất lại bị kẹp lấy. Toàn chân tâm đau đến không thể miêu tả tựa như điện giật để Hoắc Duẫn Anh thẳng chân. Rõ ràng là đau, nhưng sau khi đau đớn, nhưng lại giải quyết đau nhức của nàng, đại khái đau đớn bù lại đau buốt, mới có cảm giác này. Nghĩ kẹp chặt chân, bởi vì dùng sức quá mức, cổ chân bị dây thừng tạo ra mấy vết đỏ.
"Duẫn Anh, nhẫn nại một chút, rất nhanh liền xong, con lập tức sẽ dễ chịu"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro