Chương 100:
Không phân rõ hiện thực hay là trong mơ, Hoắc Duẫn Anh hoảng hốt nhìn mặt Hoắc Sở Lan ở trên nàng, chậm rãi mở to mắt, chỉ có thể nghe cô ta nói chuyện, lại không cách nào trả lời. Hoắc Duẫn Anh quên mình bị Hoắc Sở Lan nhốt bao lâu, ban đầu mình có thể tùy ý hoạt động, cho đến một ngày nào đó, nàng thừa dịp Hoắc Sở Lan ngủ liền muốn chạy trốn nhưng bị phát hiện, liền bị Hoắc Sở Lan tiêm một ít thuốc.
Loại thuốc chích vào sẽ khiến toàn thân bất lực, thậm chí mỗi ngày đều ngủ, Hoắc Duẫn Anh không biết mình lúc nào tỉnh lúc nào ngủ, ngẫu nhiên có thể cảm thấy bên dưới có dị vật, nàng lại không biết là ảo giác hay là thật.
"Duẫn Anh, con tỉnh rồi hả ? Hôm nay cô dẫn con ra ngoài chơi một chút có được không ?" Hoắc Sở Lan nhìn thấy đôi mắt Hoắc Duẫn Anh không còn thần thái ngày xưa, có chút đau lòng nói. Cô bỗng nhiên có chút hối hận nghe lời đề nghị của Ninh Tử Man, cho Hoắc Duẫn Anh dùng loại thuốc này. Thế nhưng cô rất sợ Duẫn Anh sẽ trốn khỏi mình, cô mang nàng đến đây đã là được ăn cả ngã về không, nếu như lại để Hoắc Duẫn Anh trốn đi, Hoắc Sở Lan thậm chí cảm thấy mình sẽ điên mất.
Chỉ là, giờ thấy dạng này của Hoắc Duẫn Anh, cô lại đau lòng.
"Hoắc Sở Lan...thả con đi" Hoắc Duẫn Anh cảm thấy hiệu lực của thuốc tựa hồ giảm đi một chút, nàng dùng chút sức đẩy Hoắc Sở Lan, nhưng đối phương bất vi sở động. Chỉ là ép trên người mình, an tĩnh nhìn xem chính mình.
"Duẫn Anh, cô không tin con giờ đối với cô không có chút tình cảm nào, con rõ ràng cũng thích cô. Không phải loại thích kiểu người thân, mà là giữa người yêu, con dám nói thật không có đi ?"
Hoắc Sở Lan nắm cái cằm của Hoắc Duẫn Anh, để nàng nhìn mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt tương tự mình của Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu hoàn toàn đều là những hồi ức không muốn nhớ.
Hoắc Duẫn Anh cũng không phải là loại muội tao, nàng hiểu rất nhiều chuyện, thậm chí từ khi còn rất nhỏ đã cảm giác được mình yêu con gái. Khi đó Hoắc Duẫn Anh cùng Hoắc Sở Lan ở cùng nhau, ở trong căn nhà không còn cha mẹ càng thêm vắng vẻ đến dọa người. Nàng từ nhỏ liền rất thân với Hoắc Sở Lan, loại thân mật vượt cả sự ỷ lại với trưởng bối, tóm lại, Hoắc Duẫn Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết cô cô rất xinh đẹp, đối với mình rất tốt, nếu như lớn lên có thể cưới cô, một mực ở với cô liền tốt.
Chỉ là Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới, sau này, nàng đối với Hoắc Sở Lan có tình cảm biến chất. Hoắc Duẫn Anh ở cấp hai đã biết mình thích con gái, thế nhưng mà....nàng lại cảm thấy so với mấy bạn gái xinh đẹp , nàng càng thích Hoắc Sở Lan hơn. Nàng mỗi đêm nằm ác mộng, Hoắc Sở Lan ôm nàng trở thành sự an ủi duy nhất của nàng.
Nàng hưng phấn uốn trong ngực Hoắc Sở Lan, rõ ràng không ngủ được, nàng biết Hoắc Sở Lan vào ban đêm đối với mình làm cái gì. Cô sờ lấy thân thể của mình, dù ở cấp 2 còn không thể nào phát dục, Hoắc Duẫn Anh vẫn cảm thấy dễ chịu không hiểu được. Nhất là bị sờ vào chỗ giữa hai chân kia, Hoắc Duẫn Anh mỗi lần đều nhẫn nại lấy, dùng tất cả khả năng vờ ngủ, mới không tới mức kêu thành tiếng.
Sau này Hoắc Duẫn Anh tra tư liệu, biết đó là cái gì, thế nhưng nàng không ngăn cản, mà tiếp tục để mặc mối quan hệ cứ như vậy xảy ra. Mà nàng cùng Hoắc Sở Lan lúc thanh tỉnh, làm loại chuyện đó. Hoắc Duẫn Anh biết bọn họ vị phạm luân thường đạo lý, nhưng nàng không quan tâm, nàng chí muốn ở cùng Hoắc Sở Lan, từ nhỏ đến lớn, Hoắc Sở Lan cơ hồ chính là tất cả của nàng.
Thế nhưng mà, khi Hoắc Duẫn Anh chuẩn bị chấp nhận tất cả, Hoắc Sở Lan ngược lại rời đi. Ngày đó mình còn đang đi học, nhưng sau khi trở về, đã không còn thấy người kia. Phòng trống rỗng biến thành quái thú, mà mình là người hi sinh trong bụng của nó.
Sau khi Hoắc Sở Lan đi, Hoắc Duẫn Anh ngã bệnh nặng. Để nàng ở bệnh viện ròng rã nửa năm, khi đó nàng ăn không vô, không có sức rời giường, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi. Nàng cũng không biết mình làm sao, không gượng dậy nổi, cũng không dồn được sức lực. May mà trước khi Hoắc Sở Lan đi, đã giải quyết tốt mọi chuyện ở Hoắc gia, nàng sau khi xuất viện, bán nhà, rời cái nơi khiến cho nàng có cảm giác đáng sợ, đến Gia Hải Thị.
Gặp được Chung Tử Thanh.
Hoắc Duẫn Anh chưa từng đối với người nào nhắc đến chuyện tình cảm với Hoắc Sở Lan, chính nàng cũng ép bản thân phải quên. Nhưng sau đó nàng đem mọi chuyện xảy ra với Hoắc Sở Lan lãng quên, đem toàn bộ thể xác tinh thần trao cho Chung Tử Thanh, cha mẹ Chung Tử Thanh ở thời điểm đó phát hiện chuyện các nàng, Chung Tử Thanh không thể không trở về, rời đi nhà của hai người.
Hoắc Duẫn Anh không có cách, chỉ có thể mỗi ngày đứng dưới nhà nàng tìm nàng, hai người như búp bê mượn cơ hội gặp mặt, đã ôm nhau thật lâu. Nhưng Chung Tử Thanh khi đó không cách nào phản kháng gia đình nàng, cứ phải trốn nhà đi, nhưng mỗi một lần đều bị bức bách trở về. Cũng không phải nàng không có năng lực tự lập, mà vì sức khỏe của Chung mụ mụ, thành sự uy hiếp Chung Tử Thanh.
Chung mụ mụ kiểm tra bị ung thư, ở thời điểm đó, vô luận trong lòng Chung Tử Thanh có bao nhiêu niềm tin muốn đi phản kháng, lại đều bị hóa thành hư không. Ngày ấy bị nói chia tay, Hoắc Duẫn Anh không khóc, nàng thậm chí vẫn luôn đang cười, cho đến khi Chung Tử Thanh rời đi, nàng mới chật vật khóc lên. Cũng trong giai đoạn gian nan nhất, Hoắc Sở Lan trở về, cô thỉnh cầu sự tha thứ của mình, nhưng Hoắc Duẫn Anh căn bản không có tâm tình lý chuyện của bọn họ. Nàng điên cuồng rót rượu, hận không thể uống sạch rượu trong phòng.
Hoắc Duẫn Anh lúc ấy chỉ nghĩ có người ôm lấy nàng, mà Hoắc Sở Lan trước nay đều không ôn nhu, cô ôm chặt mình, để Hoắc Duẫn Anh cảm thấy chí ít mình không cô độc một mình. Người trước mặt biến thành Chung Tử Thanh, để Hoắc Duẫn Anh coi là Chung Tử Thanh trở lại, nàng sẽ không rời đi, sẽ không cùng cha mẹ nàng đi Mỹ, sẽ không vứt bỏ mình.
Chung Tử Thanh yêu nhất chính là hôn xương sườn của mình, vết thương trên đó là mình vì bảo vệ nàng mà để lại dấu vết. Mà lần này cũng giống vậy, động tác của nàng có chút thô lỗ, tiến vào rất gấp. Hoắc Duẫn Anh mờ mịt ôm chặt nàng, không cách nào ức chế run rẩy, bên trong miệng gọi tên Chung Tử Thanh, thế nhưng mà lúc tỉnh táo, nàng lại nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Chung Tử Thanh đứng ở cửa.
Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên tỉnh táo lại, nàng nhìn lại hóa ra khuôn mặt Hoắc Sở Lan, ở thời khắc này, Hoắc Duẫn Anh giống như không còn hoạt động não, nàng thậm chí không kịp mặc áo, chỉ muốn giải thích với Chung Tử Thanh, ngược lại bị nàng tát một cái. Nàng cho tới bây giờ chưa từng đánh mình, mà lúc này ánh mắt nàng nhìn mình cho cảm giác sợ hãi lạnh lùng cùng nhạt nhòa. Liền ngay cả lời nói cũng không có ôn nhu, hóa thành từng con dao đâm rách mình.
"Hoắc Duẫn Anh, cô thật khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn" Chung Tử Thanh đi, không phải rời đi một lát, mà vĩnh viễn rời đi, không cho nàng bất kỳ cơ hội bù đắp nào. Nàng xưa nay không bao giờ chạy nhanh, mà lần này bởi vì kích động, gây ra tai nạn xe, xe đụng đổ rào chắn lao ra khỏi sườn núi, nổ tung, xe hư người chết. Mà Chung mụ mụ nghe tin này, cũng qua đời.
Hoắc Duẫn Anh chưa từng cảm thấy mình đáng sợ như vậy, hết thảy mọi chuyện là do nàng mà ra. Toàn bộ...toàn bộ sai lầm này đều do nàng. Chung gia không cho phép nàng tham dự lễ tang của Chung Tử Thanh, nàng ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không được. Nàng chỉ có thể quỳ gối trước nghĩa trang, không ngừng nói xin lỗi với người yêu của nàng.
"Hoắc Sở Lan, tôi thích ai cũng không thích cô, tôi sẽ không cùng với cô,. Coi như cô không phải là cô cô của tôi, tôi cũng sẽ không chọn cô" Hoắc Duẫn Anh một lần nữa mở mắt, nói một cách chắc chắn. Hoắc Sở Lan sợ là cũng không nghĩ nàng nói thẳng như vậy, nàng sững sờ một lát, nhìn mặt Hoắc Duẫn Anh, dùng sức giữ chặt vai của nàng.
"Phải không ? Duẫn Anh...đã không còn thích cô nữa? con đang trách cô chuyện của Chung Tử Thanh đúng không ? Trách cô ngày đó nhịn không được chạm vào con, nếu như cô không chạm vào con, liền sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô cũng rất áy náy, cô cũng đang sám hối, con cho rằng cô liền dễ chịu hay sao? thế nhưng có cách nào đâu, cô yêu con nhiều như vậy, cô không cách nào khống chế chính mình. Cô mỗi lần nhớ con đều muốn nổi điên, cô đều sẽ dùng dao để rạch từng đường từng đường trên người mình, chỉ có như thế mới khống chế được vọng tưởng đối với con. Cô rời đi vì con, bởi vì cô không cách nào tiếp tục lưu lại bên cạnh con, cô sợ cô sẽ nổi điên, sợ cô sẽ làm bị thương con, con có biết không ?"
Hoắc Sở Lan nói, bỗng nhiên đưa ra hai cánh tay của cô, phía trên, đích xác có những vết cắt đậm nhạt lít nha lít nhít che kín, có vài đường còn mới, thậm chí còn đang chảy máu. Hoắc Duẫn Anh thống khổ nhắm mắt lại, cho tới bây giờ, nàng vẫn không cách nào không đau lòng Hoắc Sở Lan, thế nhưng mà...nàng nên làm gì, nàng lại có thể làm gì sao...
"Hoắc Sở Lan, tôi sẽ không cùng cô có tình gì, tôi sẽ không thích cô, tuyệt đối sẽ không " Hoắc Duẫn Anh cố nén khó chịu trong lòng, thấp giọng nói, Hoắc Sở Lan nghe xong cứng người lại, sau đó liền cười lớn. Tiếng cười kia rất điên cuồng, để Hoắc Duẫn Anh cảm thấy có chút sợ hãi.
"Tốt, tốt.... cô biết....Duẫn Anh đã không thể thích cô, cô cũng không có cách nào. Thế nhưng mà....Duẫn Anh a, cô sẽ không để con đi. Con không thích cô cũng không sao, liền xem như xuống địa ngục, cô cũng muốn con cùng cô đi cùng nhau. Lời đã nói ra, cô cũng không cần nhẫn nại cái gì, con nói xem đúng không ?"
Hoắc Sở Lan nói xong, bỗng nhiên dùng sức mạnh xé áo Hoắc Duẫn Anh, để làn da Hoắc Duẫn Anh bị bấu đến đỏ ửng. Nàng không ngừng đẩy Hoắc Sở Lan ra có ý muốn cự tuyệt, nhưng khí lực của Hoắc Sở Lan so với nàng lớn hơn rất nhiều, thêm tác dụng của thuốc còn chưa tan đi. Cánh tay cùng hai chân bị Hoắc Sở Lan dễ như trở bàn tay buộc lên giường, áo lót bị Hoắc Sở Lan cắt đứt, Hoắc Duẫn Anh mở to hai mắt, nhìn Hoắc Sở Lan lấy ra máy quay phim, mà biểu lộ của Hoắc Sở Lan lúc này, để nàng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
"Duẫn Anh, cô sẽ đem tất cả thần thái của con quay lại, để con biết, con là của cô"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro